Vương Thanh Kỳ toàn thân bốc hỏa, ngữ khí cũng không kiên nhẫn: “Cô nói cái này có tác dụng gì? Hiện tại cha mẹ đã thành ra như vậy. Bình thường mẹ đối xử với tôi rất tốt...”
“Thì đã sao? Cũng đâu phải là tôi bảo bọn họ đi làm chuyện này, sau này truyền ra tin mẹ anh có liên can tới đám mẹ mìn thì mặt mũi nhà chúng ta cũng vứt hết. Theo tôi thấy thì chúng ta nên ra riêng thì hơn. Đến lúc đó anh và tôi về nhà mẹ tôi ở, bọn họ cũng có thể giúp đỡ chúng ta làm việc.”
Chu Kiều Kiều nhân cơ hội bắt đầu khuyên chồng mình.
Vương Thanh Kỳ cũng rục rịch nhưng trong lòng cũng không quá muốn đi. Như vậy có khác gì ở rể?
“Vợ à, bọn họ nào có đáng tin bằng anh em nhà mình? Chỉ cần cha còn ở đây thì nhà này không tan được. Chỉ tiếc là chuyện này không thành, nếu không thì anh có thể lấy được công việc của anh cả. Anh cả làm việc ở xưởng đồ hộp trong huyện, anh lại làm ở công xã, thua kém không ít đâu, nghe nói tiền lương của người ta cao hơn anh nhiều, hơn nữa lễ tết đều có quà. Còn căn nhà kia nữa... sau khi em kể anh nghe, anh vẫn luôn nhớ thương đây này.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây