Vương Thanh Hòa nhìn Dư Thành, vẫn là bộ dạng không chút dao động khiến Dư Thành không nhìn ra anh đang nghĩ gì.
Vương Thanh Hòa tùy tiện cầm lấy một gốc hoàng kỳ: “Anh Dư là người thẳng thắn, nhờ anh hỗ trợ tôi rất yên tâm. Dù sao anh Dư cũng là người rộng rãi như vậy, hẳn sẽ không làm một chuyến này thôi đâu.”
Dư Thành giật nảy mình, cái gì cơ? Vương Thanh Hòa biết tính toán của anh ấy? Còn biết anh ấy đang nghĩ gì? Nhưng mà... thứ này có còn không?
Dư Thành cũng động lòng, cũng cảm thấy làm một cú thì chẳng lời được bao nhiêu, nghĩ một lúc, Dư Thành che giấu sự chột dạ: “Tất nhiên rồi, tôi biết lần này tới đây là một quyết định sáng suốt mà. Nơi nhỏ bé như vậy thật đúng là biết cách mang lại niềm vui bất ngờ cho người khác.”
Vương Thanh Hòa không đáp lời, Bạch Tú Tú nhìn chồng mình rồi lại nhìn Dư Thành.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây