Nụ cười của Dư Thành vẫn tươi rói như ánh mặt trời, ý đồ muốn hai người trước mặt nhận ra anh ấy đang cố gắng hòa hoãn bầu không khí.
Bạch Tú Tú bưng chén sứ uống một ngụm trà, cũng không nói lời nào.
Vương Thanh Hòa cân nhắc trong lòng một lúc rồi nở nụ cười thần bí nhìn anh ấy: “Xem anh Dư cũng là người có uy tín và danh dự, gia thế nhà anh hẳn là lợi hại lắm? Người quen của nhà anh hẳn cũng không kém đúng không? Người như vậy, lúc trước dù không thể tìm được thì mấy năm nay công việc cũng đã sớm ổn định rồi, tại sao lại không đi tìm? Bây giờ lại đột nhiên nhắc tới là có ý gì?”
Anh ấy thuận miệng hỏi một câu rồi tùy tiện đi đảo thức ăn, xem thử độ lửa như thế nào.
Mùi thơm nức mũi của thịt kho tàu khiến Dư Thành cảm thấy có chút đói bụng, anh ấy nhấp một ngụm trà, cũng ghét bỏ càu nhàu: “Ai lại không biết chứ? Nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên lại muốn tìm là sao. Tuy quan hệ của cha tôi và nhà bọn họ khá tốt nhưng tôi lại chẳng mấy thân thiết với nhà họ. Bọn họ đều là kiểu thích con nhà người ta! Tôi thấy có thể là do thằng hai thằng ba nhà đó đều là một đám bỏ đi, đứa thứ tư lại là con gái, gần đây đang theo đuổi một tên nhóc trong đại viện cho nên mới nảy ra ý định tìm kiếm đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài của mình nhỉ? Dù sao cũng đâu thể xui xẻo như thể, bốn đứa con đều thành phế vật cả bốn sao.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây