“Không được, nồi niêu xoong chảo chia cho tụi mày, còn tiền thì không!” Triệu Quế Phân không cam lòng lên tiếng, không phải chén đũa trong nhà không đủ dùng, chia cho hai người là được, dựa vào đâu mà phải đổi thành số tiền tương đương?
“Thật sao?” Bạch Tú Tú nhìn Triệu Quế Phân, nở một nụ cười hiền hòa êm thấm.
“Được thôi, chúng con lấy nồi niêu xoong chảo cũng được. Chén đũa trong nhà là đại đội trưởng đưa cho chồng con từ bốn năm trước, khi đó xưởng đồ dùng nhà ăn của công xã cần một số công nhân làm việc tạm thời, năng suất làm việc của chồng con cao nhất nên mới được khen thưởng thêm một bộ chén đũa như thế, tổng cộng có tám cái chén, tám cái đĩa cộng thêm hai cái tô đựng canh và một bình mỡ heo. Mọi người nói thử xem sau này nhân khẩu trong nhà ngày càng nhiều, nếu chén đũa không đủ dùng thì lấy ở đâu.”
Bạch Tú Tú giúp đỡ nhà họ Vương nhiều bao nhiêu nhưng bọn họ chỉ nhớ chuyện xấu không nhớ chuyện tốt, thế thì để bọn họ nhớ lại chuyện cũ một chút.
Triệu Quế Phân cảm thấy toàn thân choáng váng, chuyện đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn còn nhớ rõ như thế sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây