“Là tôi quá ích kỷ, cảm thấy thứ tôi nhìn thấy đều là của tôi. Là tư tưởng của tôi có vấn đề, tôi bảo đảm sau này tôi sẽ không tái phạm nữa. Xin mọi người có thể tha thứ cho tôi, xin quả phụ Hạ tha thứ cho tôi. Sau này tôi nhất định sẽ làm người tốt đại công vô tư.”
Chu Kiều Kiều cảm thấy mỗi lần cô ta nói ra một chữ đều giống như có ai đó tát thẳng vào mặt cô ta.
Nói xong, cô ta cảm thấy mình đã mất mặt muốn chết rồi.
Trong mắt rưng rưng nước mắt.
“Mọi người chú ý, chuyện của Chu Kiều Kiều ngày hôm nay, hi vọng mọi người có thể xem đó là tấm gương mà rút kinh nghiệm. Trong thôn chúng ta không có cái tư tưởng coi tài nguyên công cộng trong núi thành của cải thuộc về riêng mình. Lối suy nghĩ này là cực kỳ ác độc. Là rất không đúng!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây