Trần Kim Hoa giải thích công việc của hiệp hội phụ nữ cho ba người nghe lần nữa, chủ yếu là nói cho Bạch Tú Tú nghe, dù sao thì trong phòng này chỉ có một mình Bạch Tú Tú là người mới đến.
“Ngoài ra mỗi năm đại đội đều sẽ phát một phần phúc lợi cho chúng ta, mỗi một người phụ nữ trong thôn đều có. Cứ mỗi năm đến lúc đó, chúng ta sẽ phân phát cho bọn họ. Bình thường thì cần phải chú ý một ít người già lớn tuổi sống một mình, cái này thì trong thôn chúng ta đều có danh sách. Ba người các cô là do chúng tôi cố ý tuyển chọn, mục đích là để tiện cho ba thôn. Chuyện người già lớn tuổi sống một mình thì mỗi người các cô phụ trách thôn của mình, đưa vật tư mà đại đội phân phát cho bọn họ đến định kỳ là được. Chuyện giải quyết tranh cãi cũng cố gắng phân công như thế. Như vậy cũng tiện hơn một chút, dù sao thì chúng ta triển khai công việc cũng không dễ dàng gì.”
Trần Kim Hoa nói đến chuyện công việc, lại tiếp tục nói đến chuyện tiền lương trong thôn sẽ trả cho bọn họ: “Tuy rằng chúng ta là hiệp hội phụ nữ, nhưng mà tiền lương sẽ do đại đội trả, chừng nào chúng ta đến công xã thì mới có thể có tiền lương giống như người ta. Ở trong thôn thì tiền lương sẽ ít hơn bọn họ một chút, tiền lương mỗi tháng của Tú Tú và Miêu Miêu là mười đồng, tôi thì mỗi tháng mười ba đồng, Tiểu Tuệ mỗi tháng mười hai. Bốn người chúng ta đều là người của một đại đội, không được gây gổ xích mích gì với nhau đó.”
“Thím Kim Hoa cứ yên tâm đi, chúng tôi thì có gì mà xích mích chứ?” Miêu Miêu có vẻ vô cùng nhiệt tình trước sự gia nhập của Bạch Tú Tú. Dù sao thì tuổi của Bạch Tú Tú và cô ấy không chênh lệch quá nhiều, vừa khéo có thể nói chuyện với nhau.
Trần Kim Hoa cũng hài lòng gật đầu, đang chuẩn bị gọi bọn họ cùng nhau xem những thứ mà chủ nhiệm Uông để lại thì bên ngoài đã có người xông vào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây