Lâm Y Y nhân cơ hội mà nói: “Vậy 60 cần còn lại để ở trong nhà an toàn sao? Không bằng vào ngày chị lại mặt kia cũng mang đi, chừa lại bảy cân cho mấy đứa? Nói không chừng bảy ngày sau bọn em đến nhà họ Tiêu còn có thể lấy được vài thứ.”
Lâm Đại Quân ra vẻ “Oai phong” của chủ một gia đình mà nói: “Nghe chị.”
Khóe miệng Lâm Y Y nhếch lên, rất tốt.
Ngày hôm sau, Lâm Y Y tìm đến Dương Quế Lan và Lâm Chính Đức để nghe ngóng về chuyện đổi thức ăn. Theo nạn đói, đói kém càng ngày càng nghiêm trọng, không chỉ nông thôn chịu ảnh hưởng mà thị trấn cũng giống như vậy. Thức ăn của thị trấn từ đâu ra? Là từ nông thôn. Sản lượng lương thực của nông thông thấp, lương thực trong thị trấn có thể đủ đầy sao? Cho nên số lượng lương thực hành hóa trong thị trấn mỗi thành cũng đang giảm bớt. Có điều, cứ cho là lương thực thực phẩm giảm bớt vài cân, lượng lương thực mà bọn họ thu vào mỗi tháng vẫn như cũ, không giống nông thôn, một tháng ngay cả vỏ của một củ khoai lang cũng không có.
Đói kém mất mùa ngoài trừ ảnh hướng đến sản lượng lương thực ra, còn có một thứ bị ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng, đó chính là thịt. Không cần biết là thịt heo hay thịt gà, heo với gà đều được nuôi ở trong nông thôn, bây giờ người ở nông thôn chính mình ăn còn không đủ no, trong bụng ngoài nước ra cũng là nước, heo với gà có thể ăn cái gì?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây