Quan hệ của Tiền Thái và Tiêu Vũ vô cùng thân thiết, nếu quan hệ không tốt, Tiêu Vũ cũng sẽ không nhờ Tiền Thái giúp đỡ. Tiêu Vũ tốt nghiệp trường quân đội, không ít bạn học ở thủ đô bên ấy, mà anh có thể nhờ vả, chắc chắn là quan hệ tốt nhất trong những bạn cùng lớp. Năm đó Tiêu Vũ và Tiền Thái cùng tốt nghiệp trường quân đội, cùng gia nhập bộ đội. Sau đó bởi vì Tiêu Vũ nằm vùng mà chuyển ngành đến cục công an, mà Tiền Thái bởi vì mấy năm rung chuyển cũng rời khỏi bộ đội. Lại bởi vì thông tin ở thời đại này không thuận tiện, cho nên ngược lại hai người không liên lạc được, nhưng có vài mối quan hệ, cho dù không liên lạc, cũng tốt như trước.
Tiền Thái ba hai miếng ăn hết bánh bao, sau đó dẫn bọn họ đến viện quân y. Đi viện quân y còn một đoạn đường nữa, ước chừng nửa giờ sau, bọn họ mới đến. Sau khi tới, gần với thời gian đi làm của bác sĩ bệnh viện, Tiền Thái dẫn bọn họ tới trước văn phòng của bà Tiền.
Bà Tiền là một phụ nữ trung niên hiền lành nhưng bởi vì bảo dưỡng rất khá, cho nên nhìn qua rất trẻ. Sau khi chào hỏi lẫn nhau, bà Tiền liền dẫn bọn họ tìm vị giáo sư Khương Chính nổi tiếng. Trước đó giáo sư Khương Chính từng nhận điện thoại của đàn em, cho nên biết tình huống của Lâm Tam Quân. Ông xem tư liệu bệnh án của Lâm Tam Quân, lại kiểm tra chân của Lâm Tam Quân, sau đó lắc đầu.
Tâm Lâm Y Y quýnh lên: “Giáo sư Khương, thế nào? Không có hy vọng sao?”
Khương Chính nói: “Lúc trước đàn em của tôi nói rất đúng, cái chân này phải dưỡng, nhưng không chỉ là dưỡng đơn giản.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây