Nhưng Trương Hiếu Quân không phục, dựa vào cái gì cậu ta xuống nông thôn, người khác ở trong thành phố hưởng phúc? Nếu mình không tìm cách khiến người ta xuống, đứa con nuôi đó chắc chắn sẽ kế thừa nhà họ Trương. Nếu cậu ta không chiếm được, như vậy người khác cũng đừng hòng đạt được.
Đương nhiên, tuy rằng Trương Hạnh Quân đã có suy nghĩ trong lòng, nhưng cũng mang theo một tia hy vọng, hy vọng cha mẹ nuôi đừng vứt bỏ cậu ta, có thể vì cậu ta chạy quan hệ tìm cách đưa cậu ta trở về thành phố. Cho nên cậu ta gửi thư cho cha mẹ nuôi, chưa từng dừng lại. Đáng tiếc xuống nông thôn nửa năm, cho tới bây không hề nhận được hồi âm của bọn họ.
Trương Hiếu Quân: “Anh rể, các em tới sớm như vậy à.” Nhìn thấy Tiêu Vũ ngồi ở trong viện, trong lòng Trương Hiếu Quân kinh sợ một chút, khuôn mặt vẫn tươi cười cứng ngắc chào hỏi. Không có cách nào, hồi còn nhỏ đã sợ Tiêu Vũ, sự sợ hãi này cũng không bởi vì mình lớn lên mà thay đổi. Bản thân trưởng thành nhưng khí thế của Tiêu Vũ càng mạnh.
Phương Phương kinh ngạc nhìn người đàn ông diện mạo anh tuấn trước mặt, sau đó nhỏ giọng cùng kêu một tiếng: “Anh rể.”
Phương Phương thích con trai nhã nhặn, chính là như Trương Hiếu Quân vậy. Hoặc là nói, rất nhiều cô gái trong thành phố đều thích loại hình này, có hơi gầy, đeo một cặp mắt kính, màu da trắng, bộ dáng nhìn qua rất có tri thức. Phương Phương bình thường cũng gặp nhiều người như vậy, trong trường học, trong viện công nhân viên chức, nhưng loại hình giống như Tiêu Vũ, lần đầu tiên cô ta gặp, đã khiến trong lòng cô ta sợ hãi, cảm giác tựa như gặp giáo viên chủ nhiệm.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây