Rất nhanh hai anh em mở hết bảy lon nước, Lâm Y Y với Tiểu Thập Nhất chung một lon, những người khác mỗi người một lon. Bữa cơm trưa này, mọi người ăn rất vui vẻ.
Phương Phương: “Đã một năm em không uống nước ngọt rồi. Từ khi dự tính xuống nông thôn, em đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm cũng sẽ mua nước ngọt.” Nước ngọt không cần phiếu, có tiền có thể mua.
Trương Hiếu Quân muốn nói, cậu ta mới uống nước ngọt hai lần, lần đầu tiên là khi vừa đến nhà họ Trương làm con thừa tự, cha mẹ nuôi dẫn bọn họ đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, mua một lon nước ngọt cho bọn họ. Sau này cũng không có nữa, lý do có lần thứ hai uống nước ngọt, còn là do mình nhớ hương vị của nước ngọt, lén lút chạy đến tiệm cơm Quốc Doanh mua, dùng tiền tiêu vặt mình tích được.
Sau cơm trưa, Lâm Y Y lấy ra sáu con cá: “Nhị Quân, Phương Phương, hai con cá này các em cầm đi.” Thật ra không phải Lâm Y Y cực kỳ hào phóng, số cá hai vợ chồng bắt quả thật có thể đổi hai con, bọn họ cũng chỉ vì nể mặt Lâm Y Y mới tới bắt cá mà thôi, hai con cá này thật ra là bọn họ tự mình lao động có được, nhưng ở trong mắt bọn họ, đây là Lâm Y Y tặng bọn họ, cho nên trong lòng rất xúc động.
Trương Hiếu Quân: “Chúng em không cần.” Từ trước đến nay cậu ta da mặt dày, cũng biết tính kế làm sao chiếm được lợi ích, nếu là bình thường, người khác cho cá, có lợi như vậy, cậu ta chắc chắn chiếm. Nhưng hôm nay, cậu ta không muốn chiếm lời.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây