Lâm Y Y nhiệt tình nói: “Thì ra đúng là Nhị Quân, đã qua nhiều năm như vậy, chị rất sợ nhận sai, nhìn thấy Nhị Quân em cao lớn, trưởng thành rồi, chị thật sự vui vẻ, chị còn sợ sau khi em rời đi để em làm con thừa tự, nhà họ Trương đối xử không tốt với em, nhưng bây giờ xem ra, nhà họ Trương đối với em tốt lắm, nếu không thì cũng sẽ không cho em học cao trung, nhà họ Trương đối tốt với em, chị an tâm.”
Trương Hiếu Quân: “…” Bây giờ cho dù cậu ta muốn nói nhà họ Trương đối xử với cậu ta không tốt cũng không được, chị cậu ta nói phá hư cả rồi.
Lâm Y Y lại tiếp tục nói: “Đây là vợ em à lớn lên thật xinh đẹp, vừa nhìn là biết cô gái tốt.”
Phương Phương: “Chào chị cả.” Người chị cả này cũng không giống như trong tưởng tượng của cô ta. Vốn tưởng con gái ở nông thôn nhưng thấy thế nào cũng giống con gái trong thành phố hơn cả cô ta. Làn da trắng hơn cô ta, bộ dạng xinh đẹp hơn cô ta, quần áo đẹp đẽ hơn cô ta. Lòng tự tin ngập tràn bị đánh nát. Mọi người như thế đó, nhìn thấy người yếu kém hơn mình sẽ khinh thường, mà thấy người tốt hơn mình, theo bản năng sẽ tự ti. Nếu nói thế, hôm nay người Phương Phương gặp chính là Lâm Đại Nha, chắc chắn sẽ là một ánh mắt nhìn rác rưởi.
Lâm Y Y: “Ừ, các em mau vào ngồi, chị rót nước đường cho các em.” Nói xong, Lâm Y Y dẫn bọn họ ngồi ở đại sảnh, trong đại sảnh có ghế sô pha, ngồi cực kỳ thoải mái, “Các em ngồi đi, để chị đi lấy nước, đúng rồi, các em ăn sáng chưa”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây