Vu Tình nói: “Chị Lâm, ơn cứu mạng lớn hơn cả trời, mấy thứ đồ này chị nhận đi, đường đỏ có thể bồi bổ cơ thể cho chị, sữa bột có thể bồi bổ cho con chị, Nếu không phải là chị, em đã không sống nổi rồi.”
Lâm Y Y vừa định cự tuyệt, Tiểu Thập Nhất đáp: “Không cần uống sữa bột.” Sữa bộ không có vị gì, cậu thật sự không muốn uống, cậu thích đồ ăn ngọt, nhưng sữa bột mẹ cậu cho cậu uống không có ngọt chút nào.
Vu Tinh sửng sốt, nhìn đứa nhỏ đứng bên cạnh Lâm Y Y, trước đó chỉ chú ý đến lời nói của Lâm Y Y mà bỏ qua đó nhỏ này, ngay lúc này vừa nhìn đã cảm thấy đứa nhỏ này rất dễ thương. Đôi mắt to, lông mi thật dài, cái miệng nhỏ chúm chím, đứa nhỏ trắng nõn, béo múp, giống như búp bê trong tranh ngày tết. Cô ta không kiềm được mà nói: “Đứa bé này thật đáng yêu.”
Tiểu Thập Nhất vừa nghe thấy người khác khen mình, cậu đã cười một cái với đối phương.
Lâm Y Y lắc đầu, sờ cái đầu nhỏ của Tiểu Thập Nhất: “Thanh niên tri thức Vu Tinh, đường đỏ và sữa bột nhà tôi có rồi, không thiếu máy thứ này, một mình cô về quê cũng không dễ dàng gì, muốn mua mấy thứ này cũng không dễ, cho nên cô nên giữ lấy bồi bổ thân thể cho bản thân. Về ơn cứu mạng cũng đừng nhắc nữa, chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Hiện tại thân thể còn yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, vẫn nên về nghỉ ngơi đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây