Lâm Đại Quân: “Chính là tên vong ân bội nghĩa Lâm Nhị Quân, em không có gặp, nhưng cậu ta tới cửa thăm viếng vợ em...” Tiếp theo, Lâm Đại Quân kể lại sự việc một lần nữa, “Mọi người nói thử, cậu ta có ý gì? Lúc cha vợ em đi đón người, cậu ta cũng không nói ra thân phận của bản thân, khi đến nhà cha vợ em ăn cơm trưa, cậu ta cũng không nói ra thân phận của mình, đi tiếp nữa lại đến nhà của em thăm hỏi, nhưng em nhận quà của cậu ta, lại không gọi cậu ta ăn cơm. Tên vong ân bội nghĩa đó, em mới không gọi cậu ta ăn cơm.”
Lâm Tứ Quân: “Không thể gọi, chính là không thể gọi. Nghĩ đến năm đó năm chúng ta sắp chết đói, anh ta tính toán muốn làm con thừa tự, còn nói chuyện tôm Đại Hung ra ngoài, anh ta chính là muốn chúng ta đói chết, còn cầm đi tiền nhận con thừa tự, không để cho chúng ta đường sống.”
Lâm Y Y: “... Em cái đứa nhỏ này, nói kiểu gì thế?” Không để lại đường sống… Đây không phải lời nói của một vài đứa con gái khi cãi nhau sao? Nhưng mà, Lâm Nhị Quân tới đây làm gì? Xuống nông thôn?
Lâm Đại Quân: “Đúng rồi, bây giờ cậu ta thay tên gọi là Trương Hiếu Quân.”
Lâm Y Y: “Nếu cậu ta không có điệu bộ khác, các em coi như cậu ta là thanh niên trí thức xuống nông thôn, cũng đừng nhằm vào cậu ta, nếu cậu ta có mờ ám khác, các em cũng đừng khiêm nhường. Đại Quân, em là anh cả, cho dù cậu ta được nhận làm con thừa tự, em vẫn có thể ra dáng anh cả.” Thời đại này, địa vị của chị gái cả gả ra ngoài như cô không giống với người anh cả như Lâm Đại Quân, tựa như ở cổ đại, đứa con cả dường như đứng đầu một gia đình, mà cha mẹ Lâm nhà họ Lâm bọn họ đã chết rồi, bây giờ Lâm Đại Quân chính là anh cả của mọi người, cho nên nếu Lâm Nhị Quân muốn làm gì, Lâm Đại Quân hoàn toàn có thể dạy dỗ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây