Lâm Ngũ Đệ bước xuống, còn có tiết mục của những người bạn nhỏ khác, thế nhưng không thể không nói, bên trong tất cả tiết mục ngày hôm nay, tiết mục của Lâm Ngũ Đệ là xuất sắc nhất, so với văn nghệ của binh lính đằng trước còn khắc sâu và ấn tượng hơn.
Ở bên cạnh nhìn xem, Bối Thị nói: “Em Lâm, em dạy Tiểu Ngũ thật là tốt.” Đứa nhỏ thông minh như vậy, sao không phải con của chính mình chứ? Nào giống con cái nhà cô ấy, đứa lớn đứa nhỏ cãi nhau suốt ngày, cô ấy hận không thể cầm cây đuổi theo đánh.
Ở nông thôn, đối mặt với trẻ con không ngoan, rất nhiều người đều trực tiếp đánh, công cụ đánh chính là củi gỗ nhóm lửa, có điều dùng cành cây mảnh nhỏ, đừng xem thường nó nhỏ, đánh thật sự rất đau.
Lâm Y Y: “Nó cũng cố gắng kể câu chuyện xưa này tốt một chút, bởi vì biết ngày hôm nay sẽ biểu diễn tiết mục, cho nên hai ngày nay vẫn đang luyện tập, nếu không phải vậy thì sẽ không phát huy tốt như vậy.” Tuy rằng cô cũng cảm giác em trai mình biểu hiện rất tốt, thế nhưng ở trước mặt người khác, cũng không thể kiêu ngạo.
Có điều ở trước mặt đứa nhỏ, đối với chỗ tốt của nó thì cũng phải thừa nhận. Cho nên sáng ngày hôm sau, Lâm Y Y làm bánh bao, khen thưởng biểu diễn xuất sắc của cậu ngày hôm qua.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây