Tiêu Vũ nhìn động tác con mình thì biết cậu muốn làm gì, con anh chỉ có lúc nâng cao cao mới có thể nghĩ đến mình, bình thường trong lòng trong mắt đều là mẹ. Cái này vốn không có gì, nhưng lúc ngủ, cậu cũng muốn cướp vợ anh, cái này làm anh không vui cho lắm.
Tiểu Thập Nhất thấy cha không đứng dậy, ngồi trong xe nôi hướng phía cha mình động đậy.
Lâm Ngũ Đệ hai ba miếng ăn cơm: “Tiểu Thập Nhất, để cậu.” Cũng không phải cậu ăn cơm nhanh, có khách, anh rể phải tiếp khách, chị còn chưa ăn cơm nữa cho nên cậu ăn nhanh nhất. Lại nói, những đồ ăn này bình thường cậu cũng có thể ăn, cho nên không cảm thấy kinh ngạc, có mấy đứa nhỏ ăn chậm, cũng là bởi vì muốn ăn thêm đồ ăn.
Tiểu Thập Nhất nhìn cậu mình một chút, sau đó lại đưa tay về phía Tiêu Vũ.
Lâm Ngũ Đệ đi đến, đẩy xe nôi ra bên ngoài. Trong sân là trên mặt đất, mặc dù rất rắn chắc nhưng lại không dễ chịu như sân xi măng ở bên ngoài, cho nên Lâm Ngũ Đệ đẩy xe ra sân ngoài, từ cửa nhà đẩy đến cổng khu, ngoài cổng chính là trường học. Sau đó, cậu lại đẩy xe lui về. Lúc này vừa lúc là bữa tối, có người ăn sớm, ăn xong thì ra tản bộ, thấy Lâm Ngũ Đệ đẩy xe nôi, có chút hiếu kỳ tới hỏi: “Bạn nhỏ, đây là cái gì thế?” Nhìn thấy đứa nhỏ trong xe mặt mày hớn hở, lập tức cảm thấy rất đáng yêu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây