Lâm Y Y đã sớm thu dọn xong đồ vật, ở cửa nhìn bọn họ, đôi mắt Tiểu Thập Nhất sáng lên, nhìn thấy mẹ liền không cần cha nữa, nâng cao cao cũng không muốn.
Tiêu Vũ đánh một cái mông nhỏ của cậu bé: “Gọi mẹ, không thể gọi Nhất Nhất.”
Tiểu Thập Nhất uốn éo cái mông nhỏ: “Nhất Nhất. . . Nhất Nhất. . .” Tay nhỏ không ngừng mà đưa về phía Lâm Y Y, hi vọng cô ôm mình.
Lâm Y Y dở khóc dở cười, rốt cục khi hai mắt con trai đã bắt đầu có bong bóng nước thì mới đi qua ôm lấy cậu bé.
Tiêu Vũ: “Em cứ nuông chiều nó như vậy là không được, cần phải dạy dỗ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây