Bên tai Lâm Tam Quân ửng đỏ, nhưng cậu dùng sức ôm lấy chị, cậu rất ít khi lộ cảm xúc ra ngoài như vậy, tính cách cậu kiềm chế, nhưng ở trước mặt chị, dù sao cậu cũng muốn làm một cậu nhóc bốc đồng.
Lâm Y Y lại nói: “Em đi tham gia quân ngũ, hôn sự của em chị sẽ không bàn với em, tới bộ đội, nếu có thích cô gái nào, em cứ viết thư nói với nhà, không cần lo lắng các em xứng hay không, đương nhiên cũng không cần để ý điều kiện người ta kém, chị từng nói, con trai cưới vợ, đầu tiên nhìn nhân phẩm của đối phương, tiếp theo xem gia đình đối phương, hai người cũng không quá thiếu hụt.”
Lâm Tam Quân nói: “Em biết, nhân phẩm của anh rể tốt, trưởng bối nhà họ Tiêu cũng tốt, nếu anh rể không có nhân phẩm tốt, chị mang theo mấy đứa con chồng trước chúng em, đổi đến nhà người bình thường, chắc chắn sẽ không cưới chị.”
Lâm Y Y: “…” Cô rất muốn nói với em trai, em có biết giá trị của chị em không? Em có biết chị em viết bản thảo lời mấy vạn đồng không? Nhưng mà, cũng rất hài lòng với em trai hiện tại, làm người ân oán rõ ràng, cũng không sai. “Em có thể biết nói phải trái, chị rất vui.”
Lâm Tam Quân rất thích nghe chị khen ngợi, cậu sinh sống với cha mẹ mười hai năm, chưa từng được khen ngợi qua, cũng không được chú ý tới. Sau khi cha mẹ qua đời, sống bốn năm với chị, chưa từng bị ngó lơ, chị sẽ thường thường hỏi cậu, quan tâm cậu, cậu rất thích chị như thế.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây