Nếu nói để Tần Hương Cúc tự mình bỏ tiền xây phòng, bà ấy sẽ không bỏ ra được. Dù sao căn nhà của bà vẫn còn ở được, không cần thiết phải lãng phí số tiền này, nhưng nếu nhà thằng hai xây, bà cảm thấy không có gì cả. Y như lời của vợ thằng hai nói, sau này bọn họ sẽ có con, một nhà kiểu nông thôn như vậy sao mà đủ?
Đương nhiên, thằng cả và thằng ba cũng có một phòng riêng, con của chúng cũng không phải đứa nhỏ cũng ở cùng đó sao. Nhưng điều kiện bọn chúng lại không đủ, không thể có đủ điều kiện như nhà thằng hai cho nên vẫn phải nhồi nhét ở chung với nhau.
Tần Hương Cúc nói: “Vậy thì quá tốt rồi, chờ khi xây phòng lên, các con trở về ở cũng thoải mái hơn, chuyện này con có muốn bàn bạc với thằng hai thêm không?” Trong bất tri bất giác, chuyện nhà thằng hai hình như không cần bàn bạc với thằng hai nữa, cũng không biết từ lúc nào, bọn họ đều nghe theo lời vợ thằng hai.
Lâm Y Y nói: “Chuyện khác thì chắc chắn phải bàn bạc với anh Vũ. Dù sao anh ấy cũng là người đứng đầu gia đình, nhưng chuyện này chắc không cần đâu, dù sao chuyện phòng ở trong nhà là chuyện bên ngoài, cũng là lá rụng về cội, anh Vũ chắc chắn sẽ đồng ý.”
Tần Hương Cúc nghe xong lời cô nói thì càng thêm vui mừng, bà thấy con dâu vẫn coi trọng con trai mình: “Vậy mẹ trở về xem vị trí nhỉ? Các con muốn ở vị trí nào?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây