Tiêu Vũ làm sao không hiểu được loại ánh mắt này? Chẳng qua anh cũng không thèm để tâm đến ánh mắt của mọi người, dù sao thì anh biết mình là người tốt là được.
Tiêu Vũ gọi người công an bên cạnh lại: “Trương Minh, hai người hôm qua đưa đi giáo dục lao động chưa?”
Trương Minh là cái người công an hỏi Tiêu Vũ rằng Lâm Y Y có em gái ruột hay em gái họ không, anh ấy nói: “Vẫn chưa, sự việc này không phải vốn dĩ là mẹ chồng của người phụ nữ đó báo án sao? Hôm nay chồng của người phụ nữ đó đến, anh ta nói điệu kiện ở nhà hoàn toàn dựa vào người phụ nữ đó chống đỡ, anh ta không muốn người phụ nữ đó đi giáo dục lao động.”
Tiêu Vũ: “Đưa đi giáo dục lao động.” Tuy rằng người phụ nữ đó đáng thương, nhưng mà đáng thương cũng không phải là lý do của việc đạo đức suy đồi, huống chi chuyện này còn kéo theo người người ở giữa, đây là một cái động.
Trương Minh: “Vâng.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây