Lâm Đại Quân lại nói: “Nhưng em hiểu rồi, dù sao chúng ta thành công trong việc nuôi lợn, công xã sẽ khen thưởng chúng ta cái gì cũng được, là vậy sao?”
Lâm Y Y: “…… Đúng vậy.” Quên đi, vẫn nên là đừng nói đến hàm ý sâu xa, nói vậy Lâm Đại Quân cũng nghe cũng không hiểu, cậu là người chỉ cần nhìn thấy lợi ích là được.
Lâm Y Y ăn cơm trưa, bánh trôi ở nhà họ Lâm. Buổi chiều sẽ quay về huyện thành. Về đến huyện thành, cô bắt đầu viết bản thảo, cho đến nay, ‘Giữa trắng và đen’ của cô đã viết được hơn mười bốn câu chuyện, thêm những truyện in sau này, cô đã được nhận hơn hai vạn phí nhuận bút, Lâm Y Y không định viết thêm. Còn bốn năm, mười năm rối ren sắp đến, hơn hai vạn phí nhuận bút đã đủ rồi, hơn nữa cô có hệ thống thương thành.
Cô không muốn tương lai ở trước mười năm rối ren sắp đến, bị dính dáng đến án văn tự(1). Cũng bởi vì vậy, trong mỗi câu chuyện của cô đều là đang ca tụng cảnh sát, ca tụng quốc gia.
(1)Án văn tự: là khái niệm dùng để chỉ các vụ án ở những mức độ khác nhau liên quan đến các các phẩm văn học ( thơ ca, phú, văn xuôi…), vi phạm các quy chế của nhà nước cai trị đứng đầu, dẫn đến các hình phạt về vật chất và tinh thần đối với các cá nhân, tổ chức có liên quan ( tác giả, độc giả,..)
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây