Lâm Y Y bị lạnh đến tỉnh. Mở mắt ra, nhìn thấy Lâm Ngũ Đệ, đại não trong nháy mắt không kịp phản ứng lại, tới khi phản ứng được, cô vội vàng ôm Lâm Ngũ Đệ vào trong ổ chăn: “Sao em thức rồi? Trời ạ, trên người đều lạnh ngắt.”
Lâm Ngũ Đệ tiến vào trong lòng Lâm Y Y: “Chị thức dậy, trời đã sáng, thức dậy… Mặt trời chiếu đến mông nhỏ rồi.” Mỗi lần khi Lâm Y Y gọi cậu rời giường, đều sẽ nói mặt trời chiếu đến mông nhỏ của cậu, cho nên Lâm Ngũ Đệ rất lưu loát với những lời này.
(Ngũ Đệ dễ thương quá điiii)
Lâm Y Y đánh mông nhỏ của cậu một cái: “Em nằm ở trong chăn đi, để mình nằm ấm rồi lại ngồi dậy, chị rời giường trước.” Nghĩ một hồi, mùa hè cô đều mặc quần dài ngủ, ngủ chung một ổ chăn với Lâm Ngũ Đệ cũng không có gì, bây giờ trời lạnh, cô mặc quần lót ngủ, tuy rằng Lâm Ngũ Đệ còn nhỏ, nhưng qua năm đã ba tuổi, có lẽ không cần ngủ chung một ổ chăn nữa, nhưng Lâm Ngũ Đệ ngủ một mình cô lại lo lắng, cho nên… Có phải nên đón một đứa em trai nhà họ Lâm đến thị trấn, có thể ngủ chung với Lâm Ngũ Đệ không?
Lâm Ngũ Đệ: “Em ngoan ngoãn ngủ, ngủ ấm áp. Chị ơi, em đói…” Nói xong, nắm lấy tay Lâm Y Y, đi sờ bụng nhỏ của mình, “Chị ơi chị sờ đi, bụng nhỏ nói nó thật đói…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây