Anh Vương: “Hôm nay em gái Nhất Nhất muốn mua cái gì?”
Lâm Y Y chọn hai cân trứng gà, cộng thêm phúc lợi dân cư, một tháng có ba cân trứng, vừa vặn một ngày một quả. Sau đó lại chọn thêm hai cân củ cải, hai cân khoai sọ: “Anh Vương à, nơi này có phiếu chứ? Em muốn mua áo len và áo bông... Nhà em có bốn đứa nhóc, một đứa nhỏ ba tuổi, bốn đứa lớn.” Về phần Tiêu Vũ trong tủ treo quần áo có áo khoác quân dụng, còn mới, so với áo lông còn giữ ấm hơn rất nhiều, cho nên cô chỉ mua cho anh một cái áo len.
Anh Vương: “Em gái Nhất Nhất à, hoặc là em không ra tay hoặc là em chơi lớn. Phiếu áo len này anh có, nhưng áo bông thì không, chỉ có bông thôi, em cũng biết tình cảnh năm nay, bông cũng ra được ít, chỉ là mùa màng thì tốt hơn, giá bông cũng không rẻ, bây giờ dù bông này không phải nhu yếu phẩm nhưng giá cả thì không rẻ nổi, một cân bông cũng đã phải năm đồng rồi, em thấy sao?”
Bà nội Vương: “Cái này thật sự quá khủng khiếp rồi, một cái áo bông của người bình thường cũng cần tới hai cân bông, mấy đứa nhỏ choai choai cũng phải một cân, cháu gái Nhất Nhất à, cháu phải mua không ít đó.”
Lâm Y Y tính một chút, bốn người lớn nhà Tiêu cộng thêm mình, Lâm Ngũ Đệ lại nhớ tới gần đây ba đứa em trai nhà họ Lâm, tất cả có chín người và cần mười bảy cân bông, cộng thêm chăn mền trong nhà cũng cần sáu cân nữa: “Em cần hai mươi ba cân bông.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây