Lâm Tam Quân: “Bà Cát.”
Lâm Đại Quân: “Đúng, lúc bà nói bà Cát đã ở đây, bà ấy cũng nghe thấy.”
Lâm Y Y ưu thương nói: “Vì sao? Chị dâu cả vì sao chị phải làm như vậy? Từ khi em gả đến nhà họ Tiêu còn chưa được một tháng, chị đã đối phó em ba lần. Lần đầu tiên, em thân là vợ của anh Vũ, ngay cả tư cách để anh ấy đổi lấy sữa lúa mạch cũng không có. Lần thứ hai, bản thân em có tiền nhuận bút, nhà họ Lâm chúng em tự có lương thực, em dùng lương thực của nhà họ Lâm nuôi các em trai của em cũng bị chị nói. Hơn nữa bây giờ, vì sao chị phải ức hiếp em như thế? Là ức hiếp em không có cha mẹ, cho nên không ai có thể dựa vào phải không?”
Lâm Đại Quân: “Chị, chúng em cho chị dựa vào, chúng em sẽ lớn khôn, anh em chúng em có bốn người, chắc chắn nhiều anh em hơn nhà bọn họ.”
Lâm Y Y lắc đầu: “Chị mệt mỏi, nếu gả cho anh Vũ nhưng hết lần này đến lần bị nhằm vào, bị ức hiếp, chị còn cần lập gia đình làm gì?” Lâm Y Y nhìn về phía Tần Hương Cúc, “Mẹ, con biết mẹ đối xử với con luôn rất tốt, con cũng biết năm đó vì sao con đính hôn với anh Vũ, con nghĩ anh Vũ đã trưởng thành, chắc chắn cũng sẽ không mắc bệnh, con ly hôn với anh Vũ, hủy bỏ cuộc hôn nhân này đi.” Nói xong, Lâm Y Y hữu khí vô lực rời đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây