Tề Cần Thái: “Thím hai, em đúng là lên thị trấn để hưởng phúc. Người trong thành phố vẫn có lương thực hàng hóa để dùng. Nhìn xem, ở đây còn có củ cải và thịt. Cái phúc này không phải bà và mẹ có thể so sánh được. Nếu đây là ở nhà mỗi năm và mỗi mùa làm sao có thể tốt được như vậy.”
Lâm Y Y cười nói: “Cái này là do đồng nghiệp của anh Vũ lúc sáng tới thăm tặng. Nhưng mà, chị dâu nói đúng, em lên thị trấn đúng thật là được hưởng phúc, ai biểu em có một người chồng có bản lĩnh làm chi. Người đàn ông có bản lĩnh thì người phụ nữ của anh ấy chẳng phải sẽ được hưởng phúc đúng không? Nhưng con trai có bản lĩnh thì cha mẹ, ông bà cũng được hưởng phúc theo. Hôm qua em và anh Vũ cũng đã nói với nhau rồi. Bây giờ, thành phố tốt hơn nông thôn nhiều, vậy nên sẽ đón ông bà và cha mẹ lên đây sống. Ở quê còn có anh cả và anh ba nên mọi người đừng lo lắng.”
Bà nội Tiêu:“ Tôi biết Tiểu Ngư Nhi của tôi rất hiếu thảo mà.”
Tần Hương Cúc: “Không chỉ bây giờ mà trước kia khi thằng bé vẫn còn trong quân ngũ, mỗi lần có quà gì đều gửi về nhà.”
Ông nội Tiêu: “Chúng ta sẽ không chuyển đến đây sống. Dùng bữa trưa xong chúng ta sẽ trở về. Chúng ta chỉ đến xem thị trấn như thế nào để lần sau không đến nỗi không chạm được đến cửa thôi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây