Ông nói xong liền thở dài một hơi, thật sự không thể hiểu nổi, nếu hai mươi năm trước đã không muốn nuôi con, thậm chí còn nghĩ là con đã chết ở trong nhà rồi, tại sao bây giờ còn quay về tìm lại làm gì. Thẩm Dư cũng là con người chứ không phải cỏ cây mà không biết đau biết buồn.
Nếu không muốn nuôi thì ít ra cũng phải sắp xếp thỏa đáng cho cuộc đời sau này của nó chứ.
Chú Trần liền hừ lạnh một tiếng.
“Cứ để cho cô ta tới đến đây, dù có làm cái gì thì người ở quân khu chẳng ai sợ cô ta đâu.”
Nhắc tới đây tâm trạng ông mới tốt lên đôi chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây