An Dạng đem cái tai mèo vừa nặn xong bỏ vào cái giỏ trúc bên cạnh.
“Con thông minh như vậy, khẳng định không cần mẹ nói, cha mẹ nuôi con, chẳng qua cũng chỉ có hai hy vọng lớn, thứ nhất đó là con đừng làm chuyện gì phạm pháp, thứ hai đó là hy vọng con có thể làm được việc mà mình yêu thích.”
Thẩm Dư nghe thấy lời An Dạng mới ngẩng đầu lên nhìn An Dạng.
An Dạng tiếp tục nói.
“Vì vậy cha mẹ không ép con cái gì, chỉ cần con vui vẻ, cảm thấy có thể làm việc mà mình yêu thích, mẹ với cha con, các con đều không phải lo nghĩ gì cả, cha mẹ cũng lớn không cần các con phải lo, hơn nữa con thông minh như vậy, mẹ với cha con chỉ cảm thấy vinh hạnh, nếu như con cảm thấy nhất định phải báo đáp công ơn dưỡng dục của cha mẹ, vậy thì con chỉ cần đi làm việc mà con yêu thích là được rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây