An Dạng thở dài một hơi, cô quá đói rồi, cứ ăn trước đã rồi nói sau.
Thẩm Đồ nhìn mẹ cậu nhóc cười hi hi.
“Mẹ về rồi, chúng con lại có thể được ăn cơm mẹ nấu rồi.”
An Dạng vẫn chưa thoát ra khỏi sự ấm áp của bát mì mà con trai làm, đã bị ngay đứa trẻ này làm cho vỡ mộng.
“Thì ra con nhớ mẹ, chỉ là nhớ cơm mẹ nấu thôi hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây