Nhà cả thì ngon giấc, lương thực của họ vốn chỉ vừa đủ ăn, đội trưởng Phú Hưng muốn mở nhà ăn, họ hoàn toàn ủng hộ. Ngược lại, Triệu Lập Kim- em trai út ngủ ở cuối giường, đôi mắt sáng rực. Nếu được ăn cơm nhà ăn thì cậu sẽ không phải ăn bánh bột ngô nữa.
Trong nhà chính, bà Triệu đang đau đầu không biết có nên ăn hết năm cân bột mì hay không.
"Không nỡ ăn thì cất đi, đội trưởng có ý nói, đến lúc đó sẽ cử người đến từng nhà thu gom, chỉ cần không bị phát hiện là được." Ông Triệu nhìn bà vợ đi đi lại lại trước mặt, nhịn không được lên tiếng.
"Năm cân bột mì trắng đó, ăn hết một lần thì tiếc lắm." Bà Triệu sống đã từng ấy năm, chỉ có vào những ngày lễ tết mới dám làm đồ ăn bằng bột mì.
"Vậy thì cất đi."
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây