Sau khi xác định có thể về nhà đúng hạn, nhóm Triệu Tuế tiếp tục chuẩn bị đồ dùng cần thiết cho chuyến đi.
“Lần này chúng ta coi như lập công rồi nhỉ?” Trịnh Nguyệt vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi.
“Tớ cũng không biết, chắc là có, dù sao cậu cũng là người phát hiện ra vấn đề, lại còn ngăn cản tên gián điệp bỏ chạy.” Triệu Tuế cũng không rõ lắm, không được tính lập công thì chắc chắn cũng có chút khen thưởng.
Bây giờ bọn họ là quân nhân dự bị, có quân tịch hẳn hoi, thế nào cũng oai hơn vụ phát hiện gián điệp đốt kho ở nông trường trước kia. Lúc đó Triệu Tuế chỉ cung cấp tin tức, còn tặng thẳng công lao cho bố.
“Mọi chuyện phải đợi đến khi kết thúc mới biết được, dù sao phần sau chúng ta cũng không tham gia. Nhưng trường học chắc chắn sẽ không để chúng ta chịu thiệt đâu.” Triệu Lập Võ xách một rương mây và một vali da vào, “Tuế Tuế, em thích cái nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây