“Cậu đừng lo, lần sau cô ta còn dám đến vo ve, mình sẽ cho cô ta một cái tát cho tỉnh mộng.” Triệu Tuế Tuế cầm sách lên tiếp tục đọc, không cần thiết lãng phí thời gian vì những người không quan trọng.
Buổi trưa, nhà ăn quả nhiên không có bánh trung thu cũng không có thịt kho, Triệu Tuế Tuế nhìn bát cải trắng hầm đậu phụ và bã đậu xào trước mặt, thịt kho mà Lưu Hồng Mai nói chắc phải đến bữa tối mới có.
Bã đậu ở thời hiện đại thường là đồ cho lợn ăn, nhưng trong thời buổi này, có thể ăn được đã là tốt lắm rồi. Trước đó cô từng ăn một lần ở quán ăn của Vương mập, được chiên giòn bằng mỡ lợn, thơm phức, ăn ngon hơn cả thịt. So sánh như vậy, bã đậu xào ở nhà ăn đúng là thảm hại.
Nhưng cơm nhà ăn đều như vậy, cho dù đổi thành đầu bếp giỏi đến mấy cũng không thể ngon hơn được.
“Cho em này, thêm một thìa tương ớt vào là ngon ngay.” Triệu Lập Võ chia cho em gái một thìa tương ớt mà anh vừa “cướp” được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây