Bạch Lệ Phỉ bị Lâm Lão Tứ đẩy ngã, bị trẹo chân, được đồng bạn dìu về.
Triệu Tuế Tuế cười lạnh, cô mới không thèm thương hại một kẻ ngốc, nghe nói cô ta tên là Bạch Lệ Phỉ, theo cô thấy thì đúng là một đóa bạch liên hoa não tàn.
Bạch Lệ Phỉ nghe thấy tiếng cười lạnh của Triệu Tuế Tuế thì đỏ mặt, “Tôi... là tại thấy mọi người quá đáng nên tôi mới tin bọn họ.”
Chu Thiến Thiến cũng không nuông chiều Bạch Lệ Phỉ, “Đúng vậy, đều là lỗi của chúng tôi, không nên bắt người ta, cũng không nên quản sống chết của cô, để mặc cô ta ở lại mới đúng.”
“Tôi...” Bạch Lệ Phỉ lập tức tủi thân, cô ta chỉ muốn giải quyết vấn đề cho ổn thoả, nếu ngay từ đầu Triệu Tuế Tuế và những người khác nói chuyện tử tế thì cô ta cũng sẽ không làm như vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây