Mấy người Triệu Tuế Tuế nghe vậy, không hẹn mà cùng cười lạnh.
“Cười cái gì, không đưa thì cả hai con đều để lại.” Dương Phan Tử hung dữ nói. Trong mắt hắn ta, mấy cô gái này chỉ là may mắn mà thôi, nói không chừng là được bọn họ giúp đỡ mới săn được: “Vừa rồi nếu không phải chúng tôi dồn hươu đến đây, mấy cô có săn được hay không còn chưa biết đâu, chúng tôi chỉ lấy một con là đã nể mặt lắm rồi.”
Lâm lão tứ và Vi Thịnh Lượng không nói gì, nhưng nét mặt và trong lòng đều đồng ý với Dương Phan Tử.
“Nghĩ hay nhỉ, đây là địa bàn của quân khu Tung Sơn, không phải chỗ cho các người làm càn.” Triệu Tuế Tuế lạnh lùng nói, ra hiệu cho Trịnh Tinh trèo lên cây với Lục Thiền.
Trịnh Tinh cũng muốn ở lại đánh nhau, nhưng cô biết mình ở đây chỉ làm vướng chân mọi người, đành phải nghe lời Triệu Tuế Tuế, trèo lên cây.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây