Triệu Tuế Tuế thong thả bước về đại đội Phú Hưng, thấy còn sớm nên đi đến gốc cây đa.
Một người đàn ông đang đi loạng choạng về phía cô, Triệu Tuế Tuế muốn tránh đường nhưng người đàn ông đó lại ngã xuống đất, cách chỗ cô 3 mét.
“Mọi người nhìn cho rõ, không phải tôi đụng vào ông ta.” Triệu Tuế Tuế thầm khinh bỉ, người đàn ông đó bằng tuổi với ông nội cô, nhưng cô rất coi thường loại người như vậy.
Triệu Lập Xuân là một người đàn ông lười biếng, lúc còn trẻ cưới được người vợ tốt, chăm lo cho ông ta từng bữa ăn giấc ngủ, trước đây trong nhà còn con cái phải nuôi nấng, ông ta còn chịu khó làm việc, mấy năm gần đây, con cái đã lớn, có thể tự kiếm công điểm, ông ta liền không làm việc nữa, ở nhà chờ vợ con nuôi, đại đội trưởng đã đến khuyên nhủ rất nhiều lần, cũng không bắt ông ta làm việc quá sức, một người đàn ông khỏe mạnh, chưa đến 40 tuổi, lại sống như một lão già 60 tuổi, nói ra thật không hay, người già 60 tuổi ở đại đội Phú Hưng vẫn còn phải làm việc, đáng tiếc Triệu Lập Xuân luôn lấy cớ sức khỏe yếu để không làm việc, dần dần đại đội trưởng cũng không khuyên nữa.
Hơn nữa vợ của Triệu Lập Xuân là Trần Tiểu Nga lại rất nuông chiều ông ta, đồ ăn ngon trong nhà đều dành cho ông ta, con cái chỉ được ăn đồ thừa của ông ta, nói trắng ra thì Trần Tiểu Nga đang nuôi Triệu Lập Xuân như một đứa trẻ, thỉnh thoảng còn bị Triệu Lập Xuân đánh đập.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây