“Đoàn văn công cũng là một nơi tốt, nhưng hình như phải thi tuyển mới vào được.” Triệu Lập Võ nghĩ, đoàn văn công cũng được xem như một loại hình quân nhân đặc thù, nhưng không có nhiều cơ hội thăng tiến, có thể nói là gần như không có, trừ phi năng lực đặc biệt xuất chúng.
“Vậy em sẽ viết thư bảo Bảo Châu thử xem sao, nhưng mà Bảo Châu ngoài xinh đẹp ra hình như chẳng có tài nghệ gì.” Trong ấn tượng của Triệu Tuế Tuế, cô chưa từng thấy Triệu Bảo Châu ca hát hay nhảy múa gì cả, tài nghệ thường chỉ có nhà giàu mới bồi dưỡng con cái.
“Cứ thử xem sao, biết đâu sau này tham gia biểu diễn lại được đến kinh đô hoặc những nơi khác.” Triệu Lập Võ nghĩ, Triệu Bảo Châu lớn như vậy mà chưa từng bước chân ra khỏi huyện Bình Cao, đi ra ngoài nhìn ngó một chút cũng tốt.
“Cũng đúng, đi nhiều biết nhiều mà.” Triệu Tuế Tuế đã nghĩ ra cách viết thư hồi âm, còn định viết thêm một lá cho Triệu Chi Chi bên thành phố Bình Ninh, nhờ cô ấy chăm sóc Bảo Châu khi em gái đến thành phố.
Hai anh em vừa đi vừa nói chuyện, thấy người phía trước không để ý đâm sầm vào mình, Triệu Tuế Tuế vội vàng tránh sang bên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây