Ngày hôm sau, khi Triệu Tuế Tuế tỉnh lại thì trên giường chỉ còn lại một mình cô, phòng phía tây cũng yên tĩnh, cô nằm trên giường một lúc lâu mới chịu dậy.
“Ơ, heo lười dậy rồi à, mấy anh trai của con đều đi trượt tuyết hết rồi.” Trần Tú Hòa vừa vuốt ve chiếc áo phao mới làm xong, vừa nói. Lần này bà cắt may rất vừa vặn, số vải còn lại có thể làm áo cho Triệu Lập Minh và Triệu Chi Chi, quần thì đủ làm một chiếc, không biết có nên làm chiếc nữa hay không.
Triệu Quảng Thúc đã nói rõ là không cần làm áo phao cho ông, mặc áo phao vào trông béo ú, không bằng áo khoác quân đội nhìn oai phong hơn. Hơn nữa, quà Tết bác hai của con trai gửi đến có một củ nhân sâm, Trần Tú Hòa định sẽ gửi lại hai bộ quần áo kèm thêm một ít bánh điểm tâm làm từ lò nướng là được rồi.
“Con dậy lâu rồi.” Triệu Tuế Tuế nhỏ giọng lầm bầm, cô mở phích nước nóng, rót cho mình một cốc nước ấm rồi uống cạn. Nước ấm men theo thực quản đi thẳng vào dạ dày, xem như đã hoàn thành nghi thức khởi động cho một ngày mới.
“Trên bếp có cháo đậu đỏ và bánh bao hoa.” Trần Tú Hòa treo áo phao của con trai út lên, ngắm nghía số vải còn lại. Trong nhà đã hết sạch lông vịt rồi, bà đang phân vân không biết có nên nhét bông vào áo của Triệu Chi Chi và Triệu Lập Minh hay không, hay là vẫn nên nhồi lông vịt nhỉ? Không tìm được lông vịt thì đành nhồi bông vậy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây