Bên bệnh viện, Lưu Vĩ nhìn chiếc đùi gà lớn trong bát, hai mắt mở to: “Cái này... Không nhầm chứ?”
“Không nhầm đâu, cho anh đấy, ăn nhanh đi.” Triệu Lập Võ lắc lắc chiếc phích nước trên tủ đầu giường Lưu Vĩ, quay sang cậu bạn: “Tôi đi lấy nước nóng đây.”
Sau khi Triệu Lập Võ rời đi, Phương Ca nằm giường bên cạnh Lưu Vĩ bắt đầu ghen tị: “Cậu may mắn thật đấy, cho tôi cắn một miếng đi.”
“Không cho đâu, đây là đoàn trưởng cho tôi.” Lưu Vĩ quay sang nhìn Phương Ca cũng đang bị treo chân, cười ranh mãnh, nếu chân Phương Ca không bị treo, chắc chắn anh bạn này sẽ nhào tới cướp mất.
Phương Ca cũng biết mình hành động bất tiện, đành ngửi mùi canh gà mà húp cháo. Cháo thịt tuy ngon nhưng vẫn kém xa mùi vị hấp dẫn của canh gà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây