Bức tranh này nên được lưu giữ lại, Triệu Lập Văn nghĩ đến chiếc máy ảnh còn đang lắp ráp, nếu sửa xong là có thể chụp ảnh cho em gái bất cứ lúc nào.
“Đẹp quá!” Triệu Lập Võ sau khi rửa mặt xong, cũng đi theo em gái cùng nhau ngắm hoa lê.
Lúc này, một cơn gió thổi tới, hoa lê trên cây rơi xuống như mưa.
Triệu Tuế Tuế cảm thấy bây giờ cô bé rất cần dùng điện thoại để ghi lại khoảnh khắc này, tiếc là...
“Đi thôi, chạy bộ đã.” Triệu Lập Văn đi đến cửa sân, gọi hai đứa em còn đang ngẩng đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây