“Cách này hay đấy, sao trước đây tôi không nghĩ ra nhỉ?” Đội trưởng rít một hơi thuốc thật sâu rồi phả ra làn khói lớn hơn mọi khi gấp bội, định đưa tay xoa đầu Triệu Tuế.
Triệu Tuế lập tức lùi xa ba mét để tránh khói thuốc, bản thân cô bé cũng chỉ mới nghĩ ra cách này hôm nay thôi.
Hôm sau, Triệu Tuế đã thấy rừng tre bị chặt gần hết.
“Tuế này, vậy tháng 6 còn măng để ăn không?” Triệu Lập Võ vừa giúp em gái xách gùi vừa nhìn về phía mọi người đang chặt tre, món măng xào thịt hun khói là món khoái khẩu của cậu bé.
“Chắc là còn, đến lúc đó mình đến xem là biết.” Triệu Tuế cũng không chắc chắn, nhưng gốc tre không bị chặt, chắc chắn sẽ tiếp tục mọc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây