"Đội trưởng, không đuổi nữa sao?" Triệu Quảng Kiến thấy đã đuổi đến tận đây rồi mà lại bỏ cuộc thì có chút tiếc nuối, nhỡ đâu sau này tên trộm quay lại thì sao.
"Núi Lộc Minh chỉ có mấy con đường mòn xuống núi, ta không tin hắn ta có thể trốn trong núi mãi được. Cậu cử người canh chừng ở các lối xuống núi, chúng ta cứ án binh bất động, kiểu gì cũng tóm được hắn ta." Triệu Bạch Chính nói rồi xua tay, sau một hồi leo núi, bụng ông đã réo ầm ĩ từ lâu.
Ông vừa dứt lời, bụng những người đàn ông khác cũng bắt đầu kêu rột rột, thế là mọi người lục tục kéo nhau xuống núi.
Đợi 5 ngày liền vẫn không thấy tên trộm, Triệu Bạch Chính đành phải cho dân quân rút khỏi các vị trí canh gác.
Chiều hôm đó, Triệu Lập Văn dẫn em trai và em gái lên núi nhặt củi. Bây giờ đã là tháng 9, hơn hai tháng nữa là đến mùa đông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây