Đối với hắn, dù hai người kia trắng đêm khó ngủ cung không hề liên quan đến mình.
Lâm Cầm nằm trên ván gỗ nhìn Tề Hạ ngồi ở góc tường một chút, hơi không nỡ, thế là dịch sang bên cạnh mở miệng nói, “Tề Hạ, tấm ván gỗ này đủ lớn, ngươi cũng nằm lên đi.
Tề Hạ hơi mở mắt ra, nói, “Không cần, ta có thói quen ngủ ngồi.
“Ngủ ngồi? Lâm Cầm nghe xong hơi suy nghĩ một chút, đứng lên chuyển tấm ván gỗ đến bên cạnh Tề Hạ, sau đó lại nằm xuống, tiếp tục nói, “Vậy ngươi ngồi ngủ bên cạnh ta đi.
Tề Hạ cũng không từ chối, so sánh với Tiếu Nhiễm và bác sĩ Triệu, Lâm Cầm lại cho hắn ấn tượng không tệ lắm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây