Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 7: Bác sĩ

Chương Trước Chương Tiếp

Nếu “quy tắc là tuyệt đối, vậy vừa nãy Đầu dê rừng nói “chỉ có một người nói dối cũng là tuyệt đối.

Mình đã rút được “người nói dối vậy chứng minh những người khác không thể là người nói dối, người nói dối chỉ có một người.

Bọn họ đều đang nói thật.

Nhưng câu chuyện xuyên suốt ba tỉnh này lại mơ hồ có liên kết với nhau.

Không chỉ động đây, ngay cả nội dung kể lại của bọn họ cũng nối liền với nhau, điều này không phải quá kỳ quái sao?

Lúc này ánh mắt mọi người đều chuyển sang người tiếp theo, nam nhân trung niên mặc áo khoác trắng.

“Ta… Áo khoác trắng trông bình tĩnh hơn những người khác, thậm chí cái xác trên mặt bàn cũng không ảnh hưởng đến hắn ta, “Ta tên Triệu Hải Bác, là một bác sĩ, chắc các ngươi có thể nhận ra từ cách ăn mặc của ta.

Hắn ta đưa tay kéo cái áo khoác trắng bẩn thỉu của mình, tiếp tục nói: “Trước khi đến nơi này ta đang làm phẫu thuật cho một vị nữ sĩ. Trong đầu vị nữ sĩ này xuất hiện một khối u, khối u phát triển nhanh chóng, gần nửa năm qua liên tục tăng lớn, đã gây ra một ít tràn dịch não, nếu không nhanh chóng mở sọ xử lý sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.

“Ta lựa chọn vị trí phẫu thuật ở thùy trán, sau khi CT định vị sẽ đi thẳng đến khoang não, thật ra mỗi một lần tiến hành loại giải phẫu này đều có sự mạo hiểm khá lớn, nhưng vị nữ sĩ kia vì muốn ở bên cạnh nhi tử nhỏ tuổi của mình lâu hơn đã lựa chọn mạo hiểm.

“Thông thường, vì đảm bảo hoàn cảnh ổn định trong phòng phẫu thuật, ngay cả một cơn gió nhẹ cũng không có nhưng chẳng ai ngờ lại xuất hiện cơn gió mạnh.

“Lúc động đất xảy ra, ta vừa tháo xương sọ của vị nữ sĩ kia, đang chia cắt màng não cứng rắn, nếu bước này xảy ra vấn đề sẽ rất dễ gây ra tổn thương cho đại não, để lại hậu di chứng mang tính hủy diệt.

“Ta nhanh chóng đưa ra quyết định dừng phẫu thuật, tạm thời đậy lại xương sọ cho vị nữ sĩ kia. Nếu không trong hoàn cảnh bụi đất khắp nơi đó, tính mạng của vị nữ sĩ kia sẽ gặp nguy hiểm.

“Nhưng ta không ngờ độ khó của một bước này còn lớn hơn sự tưởng tượng của ta, ta đứng còn không vững sao có thể đậy chuẩn xác không sai một khối xương sọ nhỏ về vị trí cũ?

“Y tá bên cạnh đẩy ta ngã trái ngã phải, tất cả mọi người không thể giữ thăng bằng! Trong lúc bối rối ta chỉ có thể dùng ga giường vô khuẩn phủ lên đầu của vị nữ sĩ kia, sau đó lập tức tổ chức mọi người rút lui nhưng lúc này lại bị một chiếc xe chữa bệnh đẩy nhẹ một cái, cả người ngã xuống đất.

“Không đợi ta đứng lên lần nữa, trần phòng phẫu thuật đã nứt ra, ta lập tức mất ý thức.

Mọi người nghe vị bác sĩ này kể xong, sắc mặt hơi mất tự nhiên.

Trong câu chuyện của hắn ta sử dụng rất nhiều thuật ngữ y học.

Nếu có một từ nào trong những thuật ngữ này là nói bừa, mặc kệ là ai cũng không có cách nào phân biệt.

“Bác sĩ Triệu, ngươi là người nơi nào? Nam nhân to lớn hờ hững mở miệng hỏi.

“Ta không cảm thấy mình có nghĩa vụ trả lời câu hỏi của ngươi. Bác sĩ Triệu trả lời, “Ta đã kể xong câu chuyện của mình.

Nam nhân to lớn há to miệng lại không nói gì được.

“Vậy, đến lượt ta sao? Một nam sinh đeo kính ánh mắt mờ ám, một lúc sau mới nói, “Ta tên Hàn Nhất Mặc, ta là…

“Chờ chút. Đầu dê rừng đột nhiên mở miệng cắt ngang lời của Hàn Nhất Mặc.

Hành động này dọa Hàn Nhất Mặc giật mình, hắn ta không hiểu ra sao quay sang.

“Sao, sao thế?

“Đến ‘thời gian nghỉ ngơi giữa giờ’. Đầu dê rừng vừa cười vừa nói, “Tiếp theo nghỉ ngơi 20 phút.

Tất cả mọi người hơi không biết làm sao.

Vào thời điểm này lại còn có “thời gian nghỉ ngơi giữa giờ?

Tề Hạ nhìn thoáng qua đồng hồ ở giữa bàn, từ lúc tỉnh lại đến bây giờ đã qua nửa giờ.

Hiện tại là 12 giờ 30 phút.

“Nói cách khác ‘nghỉ ngơi’ mang tính cưỡng chế. Tề Hạ nói thầm trong lòng, “Vào lúc 12 giờ 30 phút, dù người kể là ai đều cưỡng chế nghỉ ngơi 20 phút…

Nhưng trò chơi vừa tiến hành 30 phút, bây giờ lại phải nghỉ ngơi 20 phút?

Tề Hạ nhíu mày, hắn biết đây không phải việc mà hắn cần cân nhắc.

Người tổ chức trò chơi này vốn là kẻ điên, không cần thiết dùng suy nghĩ của người bình thường để suy đoán.

Thế là hắn chỉ lặp đi lặp lại tự tẩy não bản thân.

“Ta tên Lý Minh, người Sơn Đông.

Chỉ có tuyên truyền những lời này vô số lần cho bản thân, lúc đến lượt mình kể chuyện mới có thể nói trôi chảy.

Tất cả mọi người đều tỏ ra khó xử lẳng lặng chờ đợi.

Nói là “nghỉ ngơi giữa giờ nhưng bầu không khí giữa mọi người lại càng áp lực hơn.

“Xin hỏi… Chúng ta có thể nói chuyện không? Nam nhân to lớn mở miệng hỏi Đầu dê rừng.

“À, đương nhiên, hiện tại là thời gian tự do của các ngươi, ta không có quyền can thiệp.

Nam nhân to lớn nhẹ gật đầu, lại nhìn về phía bác sĩ Triệu: “Bác sĩ Triệu, rốt cuộc ngươi là người ở đâu?

Sắc mặt bác sĩ Triệu tối sầm lại: “Ta nói này, hình như từ lúc bắt đầu ngươi đã rất khó chịu với ta, vì sao ta nhất định phải nói cho ngươi biết ta là người nơi nào?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)