“Chu Tước đại nhân… Nhân thử gào khóc nói, “Xin tha cho ta!
“Khó mà làm được. Người được gọi là “Chu Tước duỗi ngón tay thon dài ra, không ngừng di chuyển trên mặt nạ Nhân thử, “Bằng lòng cược thì phải chịu thua, là đối phương muốn cược mạng với ngươi, ta cũng không có cách nào.
Trong lòng Tề Hạ có một dự cảm không may, hắn to gan nói chuyện với đối phương, “Ta… Ta không muốn mạng của nàng, ta đánh cược mạng của mình chỉ vì thu hoạch được càng nhiều ‘đạo’ hơn mà thôi.
“Ồ? Chu Tước ngước mắt nhìn Tề Hạ một chút, tay đã từ từ đưa xuống, đưa đến cần cổ trắng nõn của Nhân thử, túm lấy nàng như nắm chặt một con chuột chân chính.
Cả người Nhân thử cứng đờ run rẩy, không dám nói một câu nào.
“Có cần vậy không? Tề Hạ nhíu mày, “Ta là người đề xuất ‘cược mạng’, hiện tại ta không muốn mạng của nàng, chỉ cần ‘đạo’, giết nàng không có ích gì cho ta.
Nhân thử nghe ra Tề Hạ như đang cầu xin cho mình, chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt đong đầy nước mắt.
Chu Tước nghe được lời nói của Tề Hạ, chậm rãi thu tay lại, “phốc một tiếng bật cười.
“Thú vị… Nhân thử, mau đứng dậy đi… Hắn tha cho ngươi rồi. Hắn ta vỗ sau lưng Nhân thử.
Nhân thử còn chưa tỉnh hồn, bối rối nhìn Chu Tước một chút như đang trưng cầu sự đồng ý của hắn ta.
“Làm sao? Cần ta đỡ ngươi sao? Chu Tước cười hỏi.
“Không, không cần… Nhân thử run rẩy đứng dậy.
Nàng dừng lại nửa ngày, mới nói với Tề Hạ, “Cảm ơn! Cảm ơn!
Tề Hạ lắc đầu, “Ngươi không cần cảm ơn ta, ta chỉ là…
“Phốc.
Còn chưa nói hết câu, Tề Hạ đã thấy một bàn tay đâm xuyên qua bụng Nhân thử.
Thân thể của nàng khẽ run rẩy, giọng nói cũng im bặt.
Dòng máu ấm áp dinh dính bắn tung tóe cả người Tề Hạ.
Chu Tước từ từ ôm lấy Nhân thử từ sau lưng như ôm lấy một người yêu.
“Hài tử này rất lễ phép. Chu Tước nhắm mắt lại, áp sát vào khuôn mặt Nhân thử như đang ngửi mùi hương trên người nàng, “Biết nói ‘cảm ơn’ là thói quen tốt nhưng ngươi làm trái với quy tắc, vậy mà mưu toan chạy trốn, hắn tha cho ngươi nhưng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Nói xong, Chu Tước duỗi một bàn tay khác ra tháo mặt nạ Nhân thử, ném xuống đất.
Tề Hạ và Nhân thử mặt đối mặt, lúc này mới nhìn rõ ràng.
“Nhân thử này rõ ràng chỉ là một thiếu nữ mười mấy tuổi.
Trên mặt nàng còn chưa hết vẻ non nớt, trong đôi mắt đong đầy nước mắt toàn là vẻ sợ hãi và tuyệt vọng, trong miệng cũng nôn ra máu tươi.
“Đau… Đau quá… Nhân thử phun ra một ngụm máu tươi lớn.
“Ngoan… Sẽ hết đau ngay thôi… Chu Tước cọ mũi vào tóc Nhân thử, “Ngươi sẽ chết ngay thôi, yên tâm… Yên tâm… Chết là kết thúc…
“Ngươi là tên biến thái gì hả?! Kiều Gia Kình hơi không nhìn nổi nữa, “Nàng còn là hài tử! Đệt mẹ ngươi… Ngươi buông ra!
Chu Tước cười lạnh một tiếng, rút bàn tay đầm đìa máu của mình ra, thuận thế đẩy Nhân thử lên trước.
Tề Hạ theo bản năng ôm lấy nữ hài này, vẻ mặt cũng ngạc nhiên.
Không sai, đây là “cược mạng.
Mình thắng, đối phương phải chết.
Dù mình không muốn mạng nàng, nàng cũng phải chết.
Tiểu nữ hài gọi là Nhân thử này bị Tề Hạ ép đến con đường chết.
Hắn tưởng đánh cược chỉ là mạng của mình, lại chưa từng nghĩ đối phương cũng phải trả giá giống vậy.
Nhưng bọn họ không phải một trong những người tổ chức sao?
Chẳng lẽ những người đeo mặt nạ động vật này cũng là một loại “người tham gia nào đó sao?
“Tề Hạ, vì sao ngươi lại ở đây? Chu Tước lắc máu trên tay, lạnh lùng mở miệng hỏi.
“Cái… Tề Hạ ngạc nhiên, ngẩng đầu nhìn hắn ta, “Ngươi biết rõ tên ta?
Khóe miệng Chu Tước hơi nhếch lên, sau đó chỉ bốn người lần lượt gọi, “Tề Hạ, Kiều Gia Kình, Lâm Cầm, Trương Lệ Quyên. Vì sao các ngươi lại ở chỗ này?
Điềm Điềm cũng giật mình, “Trương Lệ Quyên là tên thật của nàng nhưng từ sau 14 tuổi đã không dùng nữa.
“Cái gì gọi là ‘vì sao ở chỗ này’? Lâm Cầm hỏi, “Chúng ta không ở đây thì nên ở đâu?
Trên mặt Chu Tước vẫn là nụ cười ý tứ sâu xa, chỉ thấy hắn ta chậm rãi lắc đầu, nói, “Xem ra các ngươi thật sự không biết tại sao mình lại ở đây, thật sự đáng buồn.
“Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng, che giấu tính là cái gì. Tề Hạ ôm Nhân thử hấp hối trong ngực, ánh mắt vô cùng lạnh băng, “Ngươi cho rằng thừa nước đục thả câu sẽ khiến ngươi có vẻ thâm trầm?
Nghe được câu này, ánh mắt Chu Tước chậm rãi trở nên lạnh lùng, nụ cười trên mặt cũng đã biến mất.
“Tề Hạ, quả nhiên ta và ngươi không hợp. Chu Tước khinh miệt nhìn hắn, “Ngươi vĩnh viễn không trốn thoát được, hư thối ở chỗ này đi.
“Ồ? Đã đến tình trạng này, Tề Hạ cũng không có gì phải sợ nữa, hắn hùng hổ dọa người tiếp tục hỏi, “Để ta hư thối ở chỗ này? Bây giờ ngươi muốn giết ta?
Chu Tước lắc người một cái lao đến bên cạnh Tề Hạ, áo choàng lông vũ sau lưng cũng bay lên.
Hắn ta duỗi tay nắm lấy cổ áo của Tề Hạ, hung hãn nói, “Nếu không phải có quy tắc hạn chế, ta chắc chắn sẽ xé nát ngươi ở đây!
“Nói cách khác… Dựa theo ‘quy tắc’ thì ngươi không thể giết ta. Tề Hạ trả lời.