Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 5: Người có kỹ thuật (2)

Chương Trước Chương Tiếp

“Vị ‘tiểu thư’ này đã nói dối, chúng ta trực tiếp bỏ phiếu được rồi. Nam cánh tay hoa nói chắc nịch.

“Ngươi! Ngươi nói cái gì?! Điềm Điềm giật mình, “Ta nói dối chỗ nào?

Ánh mắt nam cánh tay hoa lạnh lùng nhìn thoáng qua Điềm Điềm, nói: “Tên của ngươi, ngươi nói ngươi gọi là ‘Điềm Điềm’ nhưng tất cả tiểu thư tiếp rượu đều dùng tên giả, những cái tên giả như ‘Điềm Điềm’, ‘Tiểu Phương’, “Lệ Lệ này rất phổ biến, cho nên ngươi đang che giấu tên thật của mình, ngươi đã nói dối.

Hắn ta nói xong, khuôn mặt Điềm Điềm đã nghẹn đỏ.

“Ngươi… Ngươi nói linh tinh cái gì? Ta gọi là Điềm Điềm! Đã rất nhiều năm ta không còn dùng tên thật! Sua khi nói xong nàng lại nhìn mọi người xung quanh một chút, bổ sung, “Ở chỗ đi làm của ta chỉ gọi ta là ‘Điềm Điềm’ mới có thể tìm được ta, nói tên thật của ta thì không ai biết!

Lúc này mọi người đã bắt đầu chìm vào suy nghĩ, sắc mặt Tề Hạ cũng hơi nghiêm túc.

Từ trong lời nói vừa rồi của Điềm Điềm, Tề Hạ không nghe ra bất kỳ cảm giác nói dối nào, lúc nàng kể lại câu chuyện có tiết tấu bình ổn, giọng điệu thoải mái.

Cách kể chuyện như đang trò chuyện với bằng hữu này chỉ có thể chứng minh hai kết quả, thứ nhất câu chuyện mà nàng kể hoặc là đã được bịa xong từ trước, đã kể rất nhiều lần cho mình nghe, thứ hai đó nàng đang nói thật.

Nhưng bây giờ nam cánh tay hoa lại cung cấp một mạch suy nghĩ khác cho Tề Hạ.

Đó chính là “nói dối tên.

Nói dối tên không cần liên quan đến tính logic tính hợp lý, người bình thường rất khó nhận ra sơ hở.

Dù sao tất cả những người ngồi đây chưa từng gặp mặt, tên gọi cũng chỉ có thể thông qua câu chuyện của đối phương để biết được.

Tề Hạ vừa cẩn thận suy nghĩ lại lời nói của Đầu dê rừng, hắn ta nói ‘trong tất cả người kể chuyện có một người nói dối, quy tắc này không nói rõ người nói dối phải dùng “câu chuyện giả để nói dối, “tên giả cũng được áp dụng giống vậy.

Điềm Điềm thấy mình bị nghi ngờ, trợn mắt thật to trông vô cùng gấp gáp: “Ngươi, nếu các ngươi không tin, tên thật của ta gọi là Trương Lệ Quyên… Ta là người Thiểm Tây… Các ngươi có gọi tên thật của ta thử xem, các ngươi gọi tên thật thì ta sẽ không trả lời, ta chỉ trả lời cái tên ‘Điềm Điềm’ này… Ta, ta…

Nghe đến đó, Tề Hạ yên lặng lắc đầu.

Nữ nhân này không thông minh như sự tưởng tượng của mình.

Nói cách khác, nàng không có khả năng sớm bị tốt lời nói dối, càng không có khả năng đột nhiên nghĩ ra mưu kế “nói dối tên này.

Đầu dê rừng nói “chỉ có một người nói dối, vậy người này chỉ có thể là Tề Hạ.

Nếu những người khác không chú ý đến tính nghiêm trọng của vấn đề “Điềm Điềm này, vậy hắn đã tìm được một cách tất thắng.

Muốn bịa tên, “Tề không phải một họ rất tốt, tuy cái họ này không hiếm có nhưng cũng không tính phổ biến, phải tránh để xuất hiện cái họ dễ khiến người ta ghi nhớ.

Nói một cách khác, tất cả nội dung mà hắn kể chỉ có thể không thu hút sự chú ý của người ta.

Cho nên hắn chuẩn bị gọi mình là “Lý Minh.

Hắn có thể kể phần còn lại của câu chuyện một cách bình thường, vậy có là người lợi hại hơn nữa cũng không có khả năng nhìn ra sơ hở.

Trò chơi đã phải kết thúc.

Lúc này, nam cánh tay hoa giơ tay lên, nhìn về phía Đầu dê rừng: “Này, trọng tài, nếu là loại dùng tên giả này thì phải tính thế nào? Có tính là nói dối không?

Đầu dê rừng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ thản nhiên nói: “Ta sẽ không tham gia vào tất cả quá trình, các ngươi chỉ cần viết tên dựa theo suy nghĩ của các ngươi là đủ. Các ngươi chỉ cần nhớ kỹ ‘quy tắc là tuyệt đối’. Sau cùng, ta sẽ đích thân tiến hành ‘trừng trị’ kẻ thua.

Hai chữ “trừng trị này nặng nề khiến mọi người không khỏi rùng mình một cái.

“Điều này, điều này đã có nghĩa ta không nói sai! Điềm Điềm nóng nảy hô lên, “Nếu là nói dối, ta chết ngay bây giờ, đúng không? Dù dùng tên giả, tên giả của ta thật sự là ‘Điềm Điềm’!

Trong đám người không có ai trả lời nàng, hiện tại đã là giai đoạn quan trọng ngươi chết ta sống, bất kỳ điểm đáng ngờ nào cũng không thể bỏ qua.

“Vậy tiếp theo đến lượt ta kể. Nam cánh tay hoa nhếch miệng, khuôn mặt không tình nguyện, “Nếu câu chuyện của tiểu thư này không tính là nói dối, vậy ta chắc chắn cũng không tính.

“Ta tên Kiều Gia Kình, sống ở Quảng Đông, không có nghề nghiệp gì. Trước khi đến đây ta đang thu nợ.

Tiếng phổ thông của Kiều Gia Kình khá kém, mọi người chỉ có thể cẩn thận lắng nghe.

“Phải nói người thời nay thật thú vị, lúc vay tiền cái gì cũng đồng ý, đến khi trả tiền lại bắt đầu khóc thảm.

“ĐM, bọn họ chửi những người đòi nợ chúng ta là ma quỷ, là máu lạnh.

“Nhưng người kia cũng phải đổi một góc độ để suy ngẫm, lúc hắn bất lực nhất, lúc hắn cần tiền nhất là ta đưa tay ra trợ giúp. Lúc tất cả các tổ chức không cho hắn mượn tiền là ta cho hắn mượn. Đối với hắn thì ta không phải là ma quỷ, mà là chúa cứu thế.

“Nhưng sao hắn lại đối xử với chúa cứu thế như vậy?

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️