Thập Nhật Chung Yên (Dịch)

Chương 47: Trò chơi loài chuột

Chương Trước Chương Tiếp

“‘Thử thách’ loài chuột, vé vào cửa một ‘đạo’. Nhân thử như một hướng dẫn viên rất kiên nhẫn, dịu dàng giới thiệu với mấy người, “Các ngươi rất khó tìm được ‘thử thách’ độ khó thấy như vậy ở trong nội thành.

“Cho nên sau lưng ngươi chính là trò chơi gì? Tề Hạ lại hỏi.

Nhân thử quay người đẩy cửa phòng đi vào, đây là một nhà kho cỡ nhỏ.

“Trò chơi của ta gọi là ‘Tìm đạo trong nhà kho’, hiện tại trong phòng có một ‘đạo’, hạn chế một người tiến vào, trong phòng năm phút tìm được ‘đạo’ thì các ngươi thắng, viên ‘đạo’ kia cũng thuộc về các ngươi.

Tề Hạ cảm giác hơi không ổn, thế là lại hỏi, “Nếu chúng ta không tìm thấy thì sao?

“Không tìm thấy? Nhân thử “phốc một tiếng bật cười, “Tìm không được… Vé vào cửa của các ngươi hết hiệu lực, tổn thất một ‘đạo’.

“Tổn thất một ‘đạo’? Tề Hạ ngạc nhiên, “Chỉ như vậy?

“Vậy còn có thể như nào? Nhân thử nghi ngờ nhìn Tề Hạ một chút.

Đây là có chuyện gì?

Tề Hạ nhíu mày cẩn thận suy nghĩ một chút, vé vào cửa một “đạo, chiến thắng thu hoạch được một “đạo, thất bại thì mất một “đạo.

Trò chơi này rất không hài hòa, nghe đã không thu hoạch được càng nhiều “đạo, cũng không vì vậy mà mất mạng.

Đã vậy, mục đích tham gia những trò chơi này là gì?

“Đây không phải một cơ hội tốt sao? Điềm Điềm nói, “Chúng ta nhân cơ hội này tham gia một lần, có thể hiểu rõ về tình cảnh của chúng ta hơn.

“Thế nhưng… Tề Hạ còn hơi nghi ngờ, dù có thể thắng trò chơi lần này cũng có nghĩa là gì chứ?

“Ta có thể thử trước. Điềm Điềm quay đầu nói với Tề Hạ, “Chết cũng không sao.

“Lời này là sao chứ? Lâm Cầm cảm giác trạng thái của Điềm Điềm không đúng lắm.

“Thật. Điềm Điềm bình tĩnh nói, “Vừa rồi ta đã nghĩ thông suốt, ta cảm thấy ta ra ngoài hay không ra ngoài căn bản không có gì khác biệt.

Nói xong, nàng hỏi Tề Hạ lấy một viên “đạo, quay đầu đưa cho Nhân thử.

“Vậy là được sao? Điềm Điềm hỏi.

“Đúng vậy, đã thu ‘vé vào cửa’, sau khi ngươi tiến vào phòng thì trò chơi sẽ bắt đầu. Nhân thử nhiệt tình gật đầu, “Ta lặp lại quy tắc trò chơi một lần nữa, hiện tại trong phòng có một ‘đạo’, nếu ngươi có thể tìm thấy đồng thời mang ra trong vòng năm phút, ‘đạo’ này sẽ thuộc về ngươi.

“Được, ta đã biết. Điềm Điềm lại nhẹ gật đầu.

“Ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Nhân thử hỏi.

“Chuẩn bị xong. Điềm Điềm gật đầu.

“Rất tốt. Nhân thử nói, “Trò chơi bắt đầu, chúc ngươi may mắn.

Nàng nói xong cũng đóng cửa lại.

Dù sao mấy người ngoài phòng là lần đầu tiên chủ động tham gia trò chơi, mỗi người đều hơi căng thẳng.

“Tề Hạ. Lâm Cầm kêu lên.

“Sao thế?

“Ngươi đã từng nói động vật khác biệt đại diện cho loại trò chơi khác biệt, đúng không?

“Chắc vậy.

Lâm Cầm nghe xong nhìn Nhân thử trước mắt một chút, sau đó khẽ hói, “Ngươi cảm thấy ‘Trò chơi loài chuột’ là trò chơi gì?

Tề Hạ cũng đang suy nghĩ vấn đề này, nếu không biết trước về loại trò chơi, tình cảnh của Điềm Điềm sẽ khá bị động.

Nhưng “chuột có liên quan với cái gì chứ?

“Xem ra trò chơi đang tiến hành rất phù hợp với đặc tính của ‘chuột’, đó chính là tìm kiếm mục tiêu trong rất nhiều đồ linh tinh. Tề Hạ khẽ nói, “Chẳng lẽ ‘chuột’ là trò chơi loại ‘tìm kiếm’ sao?



Trong căn phòng, đầu tiên Điềm Điềm nhìn quanh căn phòng một vòng, phát hiện nơi này có rất nhiều kệ hàng.

Trên mỗi một kệ hàng bày biện thùng giấy có to có nhỏ, ngước mắt nhìn ít nhất có hơn trăm cái.

Điềm Điềm tùy ý cầm một cái thùng giấy xem một chút, bên trong đặt đầy đồ linh tinh.

Trong lòng nàng tính toán một chút, nếu mở tất cả thùng giấy trong phòng năm phút, sau đó tìm đồ ở bên trong, e rằng có làm thế nào cũng không tìm được “đạo, dù sao số lượng thùng nhiều lắm.

Nàng lại ngẩng đầu, phát hiện trong kho hàng không lớn này chỉ có một chiếc đèn chân không, công tắc lại nằm trên vách tường bên cạnh.

Điềm Điềm suy nghĩ mấy giây, đột nhiên nghĩ ra một kế.

Nàng dùng hết sức lực, trực tiếp đạp đổ một kệ hàng phát ra tiếng động lớn.

Sau khi mấy người ngoài phòng nghe được lập tức hoảng loạn.

“Này! Mỹ nữ, ngươi không sao chứ? Kiều Gia Kình hét lớn một tiếng.

“Ta không sao. Điềm Điềm cao giọng nói, “Ta chỉ nghĩ ra một cách.

Tề Hạ hơi suy nghĩ một chút, gật đầu nói, “Không sai, đúng là cách tốt.

“Ai? Kiều Gia Kình ngạc nhiên, “Ngươi cũng biết? Hai người các ngươi có ‘truyền âm nhập mật’ trong tiểu thuyết võ hiệp sao?

Chỉ nghe tiếng động trong phòng càng lúc càng lớn, Điềm Điềm đã đạp đổ tất cả kệ hàng, thùng giấy cũng rơi ra đầy đất.

Đủ loại đồ linh tinh lập tức đổ ra.

Có thùng giấy chữa đĩa và bát nhựa, có thùng giấy chứa quần áo cũ, có thùng giấy chứa giấy lộn.

Nàng lại đi đến trước mấy cái thùng giấy hoàn hảo không chút tổn hại, dùng sức đạp lên, không lâu sau một nhà kho vốn gọn gàng đã trở nên hỗn loạn.

Nàng thở hồng hộc nhìn một chút, cảm thấy thời gian đã gần đủ, sau đó đi đến bên tường tắt đèn chân không.

Trong phòng lập tức rơi vào một vùng tăm tối, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của Điềm Điềm.

“Điều này… Điềm Điềm nhìn quanh một vòng, từ từ nhíu mày.

Chương Trước Chương Tiếp

Thành viên bố cáo️🏆️