“Không có hy vọng… Lão nhân lắc đầu, chậm rãi quay lưng đi, “Chúng ta không đấu lại hắn… Chúng ta vĩnh viễn lạc lỗi ở chỗ này… Chẳng trách ‘cầm tinh’ lại quay về…
Hắn ta vừa lẩm bẩm vừa đi xa, trông bóng lưng rất cô đơn.
“Đệt, lại là kẻ điên. Kiều Gia Kình nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, “Luôn cảm thấy ở lại nơi này thời gian dài, chúng ta cũng điên mất.
Tề Hạ bị lão đầu này cho lòng dạ buồn bực.
“Tề Hạ, ngươi không sao chứ? Lâm Cầm đứng bên cạnh hỏi.
“Không có việc gì. Tề Hạ ổn định tinh thần, “Những người này không ngăn cản được ta, ta muốn đi tham gia ‘trò chơi’, các ngươi không cần đi theo ta.
“Ta đi theo ngươi. Lâm Cầm nói, “Mặc kệ ngươi đi tham gia ‘trò chơi’ gì, ta cũng đi cùng ngươi.
Tề Hạ nghe được câu này chậm rãi dừng bước, hắn quay đầu lại lạnh lùng nhìn Lâm Cầm.
Ánh mắt này rất lạnh băng, dọa Lâm Cầm thấy sợ hãi.
“Sao, sao thế?
“Lâm Cầm, động cơ của ngươi là gì?
“Động cơ? Lâm Cầm hơi nghi ngờ hỏi ngược lại, “Ta cần có động cơ gì sao?
Tề Hạ lại nhìn chằm chằm Lâm Cầm một lúc, nói, “Vì sao ngươi tiếp cận ta? Dù nghĩ như thế nào ngươi cũng phải hành động cùng một đội khác chứ? Ba người chúng ta và ngươi không phải người chung đường, càng không nên trở thành đồng bạn.
Nghe Tề Hạ hỏi như vậy, Lâm Cầm nhếch miệng mỉm cười, nói, “Ta từng nói ta cảm thấy rất hứng thú với ngươi, ta muốn biết ngươi đang suy nghĩ gì.
“Ta muốn đi ra ngoài. Tề Hạ không chút suy nghĩ nói, “Ta nói rất nhiều lần ta muốn đi ra ngoài, gặp thê tử của ta, nàng không thể không có ta, ngươi nghe rõ chưa?
Lâm Cầm chớp mắt một chút, trả lời, “Nghe rõ.
“Thê tử của ta tên là Niêm An, nàng từng chịu khổ vì ta, chịu tội thay ta, là toàn bộ ý nghĩa trong cuộc đời ta, cho nên ta muốn quay về tìm nàng, đây là toàn bộ suy nghĩ của ta, đã đủ rõ ràng chưa?
“Đủ rõ ràng.
“Hiện tại ngươi biết ta đang suy nghĩ gì, còn chưa định rời đi sao? Tề Hạ lạnh lùng nói.
Lâm Cầm hơi cúi đầu xuống, sau khi suy nghĩ một lúc lâu lại trả lời, “Thật xin lỗi, vì một vài nguyên nhân nên ta không thể rời đi.
Tề Hạ cau mày nhìn Lâm Cầm, tuy hắn không cảm nhận được sự nguy hiểm và dối trá trên người của đối phương, nhưng hắn vẫn không nhìn thấu mục đích của Lâm Cầm.
“Tùy ngươi… Tề Hạ nhìn nữ nhân nói mãi không hiểu này, chỉ có thể xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Kiều Gia Kình cũng đi theo Tề Hạ, mở miệng nói, “Tên lừa đảo, chúng ta đã nói trước ngươi có đầu óc, ta có sức lực, chúng ta hợp tác.
“Ngươi cũng có lý do không rời đi được sao?
“Đúng. Kiều Gia Kình gật đầu, “Tuy ta không muốn chết nhưng cũng không muốn ngồi chờ chết.
“Hợp tác thì không có vấn đề, nhưng ta phải nói rõ trước. Tề Hạ nhìn thoáng qua Kiều Gia Kình, tiếp tục nói, “Ta và ngươi không thân thiết, nếu sau cùng chỉ có một người có thể đi ra ngoài, ta sẽ không chút do dự vứt bỏ ngươi.
“Đệt… Ngươi không nói chút nghĩa khí nào sao? Kiều Gia Kình bất đắc dĩ lắc đầu, “Thật sự không làm người khác yêu thích.
Nghe thấy mấy người nói chuyện với nhau, Điềm Điềm yên lặng cúi đầu.
Dường như mỗi người đều có một mục tiêu rõ rệt.
Nhưng so sánh với bọn họ, mình lại đang làm gì chứ?
Giả thiết nàng thật sự vượt qua muôn vàn khó khăn, rời khỏi nơi quỷ quái này.
Giả thiết nàng thật sự quay về thế giới hiện thực, trở về cuộc sống ban đầu, mình sẽ tiếp tục sống ngày tháng tối tăm, nhiệt tình ôm ấp những lão nam nhân bẩn thỉu kia.
Nghĩ như vậy… Biết đâu “chết ở chỗ này cũng là một kết cục không tệ.
“Điềm Điềm, ngươi sao thế? Lâm Cầm hỏi.
“Không có gì.
Rời khỏi quảng trường, mọi người đi tới một bên đường khác.
Nơi này không giống với con đường bên cửa hàng tiện lợi, dường như là một khu dân cư cỡ nhỏ, từng căn phòng thấp bé đan xen sắp xếp, không biết có người ở chỗ này hay không.
Chưa đi được mấy bước, bốn người lại thấy một người đeo mặt nạ động vật.
Lúc này người kia đang đứng chắp tay trước một cửa phòng cũ kỹ.
Tề Hạ đi thẳng về phía hắn ta.
Đến gần mới phát hiện người này đeo mặt nạ chuột cực lớn, tản ra mùi hương khó ngửi, nhưng dáng người của hắn ta rất nhỏ gầy, không cường tráng giống mấy người đeo mặt nạ động vật từng thấy trước đó.
Kiều Gia Kình mở miệng hỏi, “‘Chuột người’, đúng không?
Cuối cùng người đầu chuột đã chú ý tới bốn người trước mặt, sau đó mỉm cười, mở miệng nói, “Ta không phải ‘người chuột’, là ‘Nhân thử’.
Giọng nói của nàng rất êm tai, là một nữ hài tử.
Đây là lần đầu tiên mọi người gặp được tình huống một nữ nhân ở phía dưới mặt nạ động vật.
“Phì, ngươi còn được đà lấn tới… Kiều Gia Kình tức giận nói, “Ta quan tâm ngươi là ai?
“Nhân thử là Nhân thử, gọi sai sẽ rất rắc rối. Nữ sinh kia cười hắc hắc nói, “Hiếm có người nào đến xem chỗ của ta, các ngươi muốn tham gia ‘thử thách’ sao?
Tề Hạ nhìn căn phòng sau lưng Nhân thử một chút, sau đó hỏi nàng, “Có quy tắc gì không?