Lâm Cầm quay đầu lại, ý tứ sâu xa liếc nhìn cảnh sát Lý như muốn nói điều gì đó nhưng vẫn không nói ra miệng, lắc đầu rời đi.
Đội ngũ còn lại tám người lại chia thành hai đội.
Sắc mặt bốn người còn lại đều hơi phức tạp, chỉ có Tiếu Nhiễm trông như đã yên tâm: “Quá tốt rồi… Cuối cùng mấy kẻ xấu kia cũng đã rời đi…
“Tiếu Nhiễm, hình như chúng ta đã quên một việc… Bác sĩ Triệu đứng bên cạnh nói nhỏ với Tiếu Nhiễm.
…
Tiếu Nhiễm chạy ra khỏi phòng, gọi bốn người lại.
“Dừng lại!
Tề Hạ lạnh lùng quay đầu lại, không biết đối phương muốn làm gì.
“Có phải các ngươi đã quên mất chuyện gì không? Tiếu Nhiễm vặn hỏi, “‘Đạo’ đâu?
“‘Đạo’?
“Không sai, bốn viên ‘đạo’, chín người chúng ta liều mạng thắng được ‘đạo’, cũng không thể để ngươi mang đi hết chứ?
Lúc này bác sĩ Triệu cũng đi ra, sắc mặt né tránh.
Nhìn dáng vẻ của hắn ta không giống đến ngăn cản, ngược lại như đến trợ trận.
“Không có bốn viên ‘đạo’, chỉ có ba viên. Tề Hạ nói.
“Ba viên?! Tiếu Nhiễm cau mày, “Ngươi làm mất một viên?
Tề Hạ nhìn bác sĩ Triệu sau lưng Tiếu Nhiễm một chút, ánh mắt hiện ra vẻ u ám.
Dường như bác sĩ Triệu cũng chú ý tới ánh mắt Tề Hạ, chỉ có thể mở miệng nói, “Tiếu Nhiễm, cũng không phải Tề Hạ làm mất, mà là hắn dùng một viên ‘đạo’ trong đó đổi lấy lưỡi câu và dây câu của nữ nhân viên cửa hàng kia.
“Cái gì… Đôi mắt Tiếu Nhiễm đảo quanh, lập tức thở dài nói với Tề Hạ, “Được thôi, ngươi dùng ‘đạo’ đi giao dịch là chuyện của ngươi, hiện tại ta muốn ngươi trả lại hai viên thuộc về đội ngũ chúng ta.
“Hai viên thuộc về các ngươi? Sắc mặt Tề Hạ lạnh lẽo.
“Tiếu Nhiễm… Điềm Điềm mãi không nói gì đột nhiên nói chen vào, “Không thể nói như vậy, nếu chắc chắn phải tính toán rõ ràng, một viên ‘đạo’ đã tổn thất là vì cứu Hàn Nhất Mặc trong ‘đội ngũ các ngươi’, có liên quan gì với chúng ta.
“Ta đã nói rồi, đó là Tề Hạ tự quyết định đi giao dịch, không liên quan với đội ngũ chúng ta.
“Mẹ ngươi… Kiều Gia Kình đi về phía trước một bước, sắc mặt hung ác, tiếng phổ thông không đúng tiêu chuẩn trước đó hoàn toàn biết thành tiếng Quảng Đông, “Từ trước tới giờ ta không đánh nữ nhân, nhưng ngươi lại không cần mặt mũi!
“Này… Bình tĩnh một chút! Lâm Cầm tiến lên kéo Kiều Gia Kình, nói, “Những ‘đạo’ kia là Tề Hạ thắng được, cứ để hắn quyết định phân chia như thế nào đi.
Kiều Gia Kình hơi tức giận mím môi, miễn cưỡng kìm nén lửa giận.
Tề Hạ đưa tay chậm rãi sờ mũi của mình, sau đó nói, “‘Nhân long’ từng nói những ‘đạo’ này là phần thưởng của chúng ta, cũng là ‘thẻ đặt cược’ để chúng ta tham gia trò chơi, các ngươi chuẩn bị chờ chết ở đây, nên ta không cho các ngươi một viên nào
“Sao nào, không dùng ‘lừa đảo’, đổi sang dùng ‘cướp’ sao? Tiếu Nhiễm giận dữ nói, “Trên đời này không có chỗ nào là ‘khu vực ngoài vòng pháp luật’, ta khuyên ngươi suy nghĩ rõ ràng xem làm vậy có đúng không? Chỗ chúng ta có cảnh sát đấy!
Lúc này cảnh sát Lý nghe thấy tiếng cãi nhau bên ngoài cũng đã đi ra.
Vốn hai đội ngũ không có ngăn cách, lúc này lại vì giáo viên mầm non Tiếu Nhiễm mà biến thành giương cung bạt kiếm.
“Sao thế? Cảnh sát Lý hỏi thăm bác sĩ Triệu, “Ta đứng trong phòng cũng nghe thấy tiếng cãi nhau rất lớn.
“Không có việc gì… Tiếu Nhiễm có chuyện muốn nói với Tề Hạ. Bác sĩ Triệu lúng túng mỉm cười.
“Nàng ‘có chuyện nói với ta’? Sắc mặt Tề Hạ lạnh lùng, “Bác sĩ Triệu, ngươi thật giỏi… Ngươi xác định là Tiếu Nhiễm có chuyện nói với ta sao?
Tề Hạ biết Tiếu Nhiễm chỉ là một con “dao, bác sĩ Triệu mới là người đề xuất chuyện này, dù sao dựa vào trí tuệ và sự can đảm của Tiếu Nhiễm, nếu không có người giật dây thì không có khả năng đi ra giằng có với bốn người Tề Hạ.
Đánh rụng “dao của đối phương có thể ngừng thế công, nhưng đánh ngã “người của đối phương mới có thể một lần vất vả, cả đời thảnh thơi.
“Ta… Bác sĩ Triệu khẽ giật mình, lập tức hơi ngượng ngùng nói với Tề Hạ, “Tề Hạ, có lẽ ngươi có chút không hài lòng… Những ‘đạo’ kia cũng là ngươi giúp chúng ta thắng được… Nhưng đó là thuộc về tất cả chúng ta, chúng ta cũng có cố gắng… Lẽ ra ngươi nên cho chúng ta một nửa.
“Thật sao? Tề Hạ nghe xong nghiêm túc gật đầu, nói, “Nhưng mà bác sĩ Triệu, tối hôm qua ngươi cùng ta giết Hàn Nhất Mặc cũng không nói như vậy.
“Cái gì?! Bác sĩ Triệu nghe được câu này lập tức trợn to mắt, “Ngươi, ngươi đang nói thứ quỷ quái gì thế?! Ta cùng ngươi giết Hàn Nhất Mặc lúc nào hả?!
Sắc mặt cảnh sát Lý và Tiếu Nhiễm lập tức thay đổi.
“Không phải ngươi đã nói sao? Tề Hạ hững hờ xoa tay, “Ngươi nói với ta ‘không thể khâu kín vết thương cho người kia, chắc chắn không sống được, bớt một người bớt một gánh nặng, những người còn lại sẽ có hy vọng rời đi lớn hơn;.
“Nói bậy!! Bác sĩ Triệu hoàn toàn bị Tề Hạ chọc giận, gân xanh trên trán lồi lên, “Ngươi muốn hắt nước bẩn lên người ta sao?! Tuy vết thương của Hàn Nhất Mặc thật sự rất khó xử lý nhưng ta đã cầm máu cho hắn! Ngươi… Ngươi…