Tề Hạ há to miệng thở hổn hển, ném thanh kiếm sắt xuống đất phát ra tiếng động ầm ầm.
Một lát sau, Tề Hạ hô hấp vững vàng, cuối cùng mới mở miệng nói với Chương Thần Trạch, “Luật sư Chương, ta và ngươi xác nhận một chút, thanh kiếm sắt này dài bằng một người, nặng hơn một trăm cân, bây giờ ngươi nghi ngờ ta cầm thanh kiếm sắt này lặng yên không một tiếng động giết chết Hàn Nhất Mặc không thể động đậy được vào lúc sáng sớm, đồng thời ta còn đâm thanh kiếm này vào sâu trong mặt đất?
Chương Thần Trạch mím môi, sắc mặt khó coi.
“Trước đó vì không để các ngươi phát hiện, ta luôn giấu thanh kiếm sắt này ở trong túi quần, đúng không? Tề Hạ lại hỏi.
Cảnh sát Lý thấy bầu không khí hơi không ổn, thế là đứng ra hòa giải, “Tề Hạ, ngươi không giết chết Hàn Nhất Mặc, vậy vì sao cứ muốn rút thanh kiếm ra chứ?
Tề Hạ cũng không lằng nhằng với Chương Thần Trạch, ngược lại cúi đầu quan sát thanh kiếm lớn dính đầy máu này.
Hắn cẩn thận kiểm tra một lượt, lắc đầu, lại lật thanh kiếm sắt lên.
Quả nhiên, ở đầu khác của chuôi kiếm khắc ba chữ nhỏ “Thất hắc kiếm.
“Thanh kiếm này gọi là ‘Thất hắc kiếm’? Kiều Gia Kình đứng bên cạnh hỏi.
Tề Hạ hơi gật đầu, tự lẩm bẩm, “Hàn Nhất Mặc vừa nhắc đến ba chữ này, nói cách khác lúc hắn bị đâm chưa chắc đã biết tên thanh kiếm này. Nhưng vì sao hắn lại nhắc đến ‘Thất hắc kiếm’ chứ?
“Ta cảm thấy suy nghĩ của ngươi hơi khác thường. Cảnh sát Lý lắc đầu nói, “Tại sao phải quan tâm tên một món hung khí chứ? Vấn đề hiện tại không phải nên cân nhắc nguyên nhân cái chết của Hàn Nhất Mặc sao?
Tề Hạ liếc nhìn cảnh sát Lý một chút, nói thêm, “Hàn Nhất Mặc bị ám sát lúc sáng sớm. Dù lúc ấy hắn đang ngủ, bị thương nặng như vậy chắc chắn sẽ mở mắt ra, trên lý thuyết chắc hắn đã thấy được hung thủ nhưng hắn không nói một câu nào về tên hung thủ này, ngược lại hai lần nhắc đến ‘Thất hắc kiếm’, đây không phải việc rất kỳ quái sao?
“Nhưng hắn gọi tên ngươi… Tiếu Nhiễm đứng bên cạnh nói nhỏ, “Mặc kệ đó là thanh kiếm gì, Hàn Nhất Mặc vẫn gọi tên ngươi trước tiên…
“Cho nên? Tề Hạ hỏi.
“Cho nên ngươi là hung thủ… Tiếu Nhiễm hơi sợ hãi, nàng trốn sau lưng cảnh sát Lý không dám nhìn Tề Hạ.
Tề Hạ cũng không giải thích điều gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiếu Nhiễm như đang phán đoán rốt cuộc nữ nhân này là hung thủ thật sự, hay chỉ ngu ngốc đơn thuần.
“Hơn nữa đồng bạn của chúng ta đã chết, ngươi hoàn toàn không đau lòng lại đứng ở chỗ đó bình tĩnh phân tích, ngươi lại là tên lừa đảo! Phân tích của ngươi có tác dụng gì?! Tiếu Nhiễm gần như nức nở nói, “Trong số chúng ta có ai sẽ tin tưởng ngươi?
“‘Đau lòng’? Tề Hạ cau mày, dường như hơi khó hiểu, “Ngươi nói là… Ta nên đau lòng vì một người quen biết chưa đến một ngày?
“Ngươi máu lạnh như vậy, nên ta mới nói ngươi giống hung thủ! Giọng Tiếu Nhiễm dần lớn hơn, “Không phải tối hôm qua ngươi đã muốn rời đi sao? Tại sao phải qua đêm ở chỗ này? Suy nghĩ kỹ một chút, ngươi vì giết người mới cố ý ở lại.
Lúc này Tề Hạ đã hiểu rõ nữ nhân trước mắt chưa chắc đã là hung thủ, nhưng chắc chắn bị ngu.
Ngay từ đầu nàng đứng trong căn phòng kia cũng từng hô to lời tương tự “tại sao chúng ta phải tin tưởng tên lừa đảo này.
Đối với nàng thì “logic không có tác dụng gì, nàng chỉ tin tưởng kết quả mà mình muốn tin tưởng.
Kiều Gia Kình không nghe nổi nữa, nói với Tiếu Nhiễm, “Này, nữ tử ngu ngốc, nếu ngươi không thích động não thì đừng cắt ngang cuộc nói chuyện của người ta. Ta cảm thấy phân tích của tên lừa đảo có lý.
“Có thể ba người các ngươi vốn không phải người tốt! Tiếu Nhiễm uất ức cãi lại, “Chỗ chúng ta xảy ra án mạng, ba người các ngươi là người khả nghi nhất? Ta ngu ngốc thì sao? Ta ngu ngốc cũng không làm chuyện xấu!
Một câu nói này không chỉ nhắm vào Tề Hạ, ngay cả Kiều Gia Kình và Điềm Điềm bên cạnh cũng bị lôi vào.
Đúng vậy, ba người bọn họ vốn không phải người tốt.
Tề Hạ gật đầu, đáp, “Ngươi nói đúng.
Hắn từ bỏ xem xét xác chết và thanh kiếm lớn, lại chậm rãi đứng dậy, “Không cần xem xét tiếp nữa, người do ta giết.
Mọi người nghe Tề Hạ nói vậy đều không có biểu cảm gì.
Chỉ có Tiếu Nhiễm có vẻ hơi kích động, “Các ngươi xem! Chính hắn cũng thừa nhận! Vừa rồi hắn nói một đống lớn như vậy là muốn dùng thanh kiếm kia chuyển sự chú ý!
Cảnh sát Lý đứng bên cạnh cau mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Này! Tên lừa đảo! Kiều Gia Kình hơi khó hiểu nói, “Dù ngươi thừa nhận cũng có ai tin? Không cần phải nói ngươi, dù ngươi và ta cùng di chuyển thanh kiếm này cũng không có khả năng không phát ra tiếng động nào.
Tề Hạ vung tay áo lên, rời khỏi cửa hàng tiện lợi.
“Không quan trọng, dù sao chỉ có thời gian mười ngày, bị chụp cho tội danh hung thủ thì đã sao? Huống chi ta không thích tranh cãi với người ngu ngốc.
Nghe Tề Hạ nói như vậy, Kiều Gia Kình cũng nhếch miệng đi theo.
Sau đó là Điềm Điềm, từ lúc bắt đầu nàng đã quyết định sẽ đi theo Tề Hạ và Kiều Gia Kình, bây giờ càng không cần phải ở lại.