Hàn Nhất Mặc vẫn nằm trên mặt đất, bụng hắn ta cắm một thanh kiếm lớn màu đen, thanh kiếm lớn kia như một cây đinh găm chặt hắn ta xuống đất, toàn bộ thân kiếm như dùng rất nhiều sức lực cắm xuống, hơn phân nửa thân kiếm đều chui vào trong đất.
Trong miệng của hắn ta phun ra máu tươi, không ngừng ho khan.
“Này! Tác giả! Kiều Gia Kình vội vàng chạy đến xem xét tình huống của hắn ta.
“Khục khục… Tề… Tề Hạ… Hàn Nhất Mặc đưa tay ra, giọng nói hơi mất tự nhiên, nghe không giống đau đớn, không giống sợ hãi, càng giống nghi ngờ.
Tề Hạ khẽ nhíu mày, sau đó ngồi xổm xuống cầm tay Hàn Nhất Mặc.
“Ta đây. Hắn vừa trả lời vừa ngẩng đầu nhìn kiến trúc trên trần nhà một chút.
Toàn bộ trần nhà đều hoàn hảo không chút tổn hại, thanh kiếm lớn màu đen này không giống rơi xuống từ trên trời.
Hàn Nhất Mặc khẽ mấp máy môi, con mắt bắt đầu lóe sáng, sau một tiếng kêu ai oán lại bắt đầu khóc róng.
“Điều này… Điều này không đúng… Tề Hạ… Khục khục… Điều này không thể xảy ra… Thanh ‘Thất hắc kiếm’ này… Tuyệt đối… Khục khục… Không có khả năng… Tề Hạ… ‘Thất hắc kiếm’ không…
Tiếng ho khan của hắn ta càng lúc càng lớn, không nói ra được một câu đầy đủ, dòng máu phun ra từ trong miệng lại chảy ngược vào trong múi.
Hàn Nhất Mặc lớn tiếng ho khan vài tiếng, ngay sau đó cả người cứng đờ đã mất đi sự sống.
Trong tình huống khó mà hô hấp, chỉ mấy chữ ngắn ngủi cũng khiến hắn ta dùng hết toàn bộ sức lực.
Đúng vậy… Người thật sự sắp chết đâu có nhiều thời gian bàn giao di ngôn như vậy?
Sau đó là im lặng, im lặng thật lâu.
Đám người biết Hàn Nhất Mặc còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng hiển nhiên thời gian dành cho hắn ta không đủ, một sinh mệnh hoạt bát lại chết đi trước mắt bao người như vậy.
Tề Hạ nhìn đôi mắt vô hồn của Hàn Nhất Mặc, nhướn mày, đột nhiên đầu đau muốn nứt ra.
Hắn che trán ngồi xổm xuống, cảm giác có thứ gì đó muốn chui ra từ trong đầu mình, lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.
“A!!
Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần từ trong cái chết của Hàn Nhất Mặc, ngay sau đó lại bị tiếng kêu thảm của Tề Hạ dọa giật mình.
“Tên lừa đảo, ngươi không sao chứ? Kiều Gia Kình cẩn thận hỏi.
Yên lặng nửa phút, Tề Hạ mới chậm rãi hô hấp bình thường, nói, “Ta không sao… Xem Hàn Nhất Mặc trước đã…
Mọi người thấy Tề Hạ thật sự không có gì khác lạ, mới quay đầu nhìn xác của Hàn Nhất Mặc, trong lòng đủ mọi cảm xúc.
Một suy nghĩ không ngừng đảo quanh trong đầu của bọn họ.
Bọn họ thật sự đã chết rồi sao?
Sau khi một người chết đi, lại còn chết nữa sao?
“Hàn Nhất Mặc… Bị người ta giết… Tiếu Nhiễm nhỏ giọng nói.
Câu “bị người ta giết này đánh thức mọi người.
Đúng vậy, hiện tại không phải cân nhắc vấn đề “sau khi chết còn chết nữa không, mà là vấn đề “hung thủ.
Hàn Nhất Mặc phát hiện lúc còn ý thức, nói cách khác thanh kiếm lớn kia vừa đâm vào bụng hắn ta.
Nói cách khác, người giết chết hắn ta chưa đi xa, càng có khả năng trốn trong tám người này.
“Tề Hạ. Chương Thần Trạch khoanh hai tay trước ngực, mặt không thay đổi nói, “Sau khi Hàn Nhất Mặc bị thương lại gọi ngươi đầu tiên, trước đó các ngươi có quen biết sao?
Tề Hạ cũng không nhấc mí mắt lên, tay phải đỡ trán trả lời, “Không biết.
“Vậy ngươi có manh mối gì về cái chết của hắn không? Chương Thần Trạch tiếp tục hỏi.
Tề Hạ không trả lời, ngược lại suy nghĩ về thanh kiếm lớn trên người Hàn Nhất Mặc.
Thanh kiếm này có màu sắc cổ xưa, trông như một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.
Bên trên có từng đống dấu vết sau trận chiến, lại như đã trải qua rất nhiều tranh đấu.
Nhưng ở thời đại này, có ai lại cầm một thanh kiếm lớn như thế đánh với người khác?
“Tề Hạ, ta đang tra hỏi ngươi. Chương Thần Trạch tức giận nói, “Ngươi không định giải thích cái gì sao?
“Ta cần giải thích cái gì? Tề Hạ hỏi lại, “Ngươi muốn nói ta giết Hàn Nhất Mặc?
“Mặc kệ hung thủ có phải là ngươi hay không, ngươi cũng nên nói gì đó để rũ sạch nghi ngờ chứ?
Tề Hạ vẫn không trả lời, ngược lại đưa tay rút kiếm.
“Này! Cảnh sát Lý thấy thế vội vàng đi tới, “Tề Hạ, mặc kệ hung thủ có phải là ngươi hay không, chúng ta phải bảo vệ hiện trường phát hiện vụ án! Nếu không…
“Nếu không cái gì? Tề Hạ cắt ngang, “Nếu không chờ đến khi cảnh sát các ngươi đến điều tra, sẽ dễ mất đi chứng cứ?
Cảnh sát Lý khẽ mấp máy môi, lại không biết nói gì.
Hiện tại không cần chờ cảnh sát đến điều tra, ngay cả hắn ta còn sống đi ra ngoài hay không cũng là một vấn đề.
Tề Hạ thấy cảnh sát Lý im lặng, thế là hai tay dùng sức tiếp tục rút kiếm.
Hắn gần như dùng hết sức lực cả người mới hoàn toàn rút thân kiếm ra khỏi mặt đất.
Kiều Gia Kình thấy thế cũng đi lên giúp đỡ, lúc này mới phát hiện thanh kiếm lớn còn nặng hơn sự tưởng tượng của hắn ta, không biết thanh cổ kiếm toàn thân đen kịt này dùng kim loại gì để chế tạo, trọng lượng khoảng 150 cân, tương đương với một nam tử trưởng thành cường tránh.