Cũng may buổi đêm ở nơi này không lạnh lẽo, mọi người chỉ hơi đói, đã gần một ngày chưa cơm nước gì, mỗi người đều cảm giác không làm được gì.
Không có ai mở miệng nói chuyện nữa, bọn họ chỉ chậm rãi nhìn mặt trời màu vàng đất trên bầu trời chậm rãi hạ xuống, thế giới hoàn toàn rơi vào bóng tối.
Trải nghiệm trong một ngày như một cơn ác mộng đáng sợ với tất cả mọi người, tất cả mọi người tưởng tượng lúc mở mắt ra một lần nữa thì cảnh tượng kỳ lạ trước mắt có thể biến mất.
Cả tòa thành thị như trở nên tĩnh mạch, không biết đang ấp ủ điều gì, mọi người nghe thấy nơi xa như có tiếng đong đưa nhưng nghe lại không thấy chân thực.
Nơi này quá tốt, tối đến mức không phân biệt được đôi mắt của mình rốt cuộc có mở ra không.
Từ nhỏ mọi người đã lớn lên ở trong thành thị, chưa từng thấy đêm tối đưa tay không thấy được năm ngón này.
“Tên lừa đảo, ngươi đã ngủ chưa? Kiều Gia Kình ngồi cách Tề Hạ không xa đột nhiên mở miệng hỏi.
“Làm sao?
“Ngươi nói nơi này… Có ‘người tham gia’ khác không?
Tề Hạ im lặng một lát, trả lời, “Ta cũng từng nghĩ về vấn đề này, ‘Nhân long’ nói có vô số người đi qua cánh cửa này, theo lý nơi này không chỉ có chín người chúng ta…
Kiều Gia Kình cũng im lặng một lúc, lại hỏi: “Nữ nhân viên cửa hàng kia không phải là người từng đi ra từ trong cửa chứ?
“Hả? Tề Hạ hơi ngạc nhiên, hắn chưa từng nghĩ đến phương hướng này, dù sao trông nữ nhân kia như đã sinh sống ở đây rất nhiều năm.
Nhưng suy nghĩ một chút cũng không có xung đột gì, bắt người đến trước mười năm hoặc bắt người đến trước mười ngày đều không phải chuyện quan trọng, quan trọng là dựa theo lời của “Nhân long, nơi này sẽ chôn vùi vào mười ngày sau.
Có lẽ khởi điểm của bọn họ khác biệt, nhưng điểm cuối lại giống nhau.
Điều đáng ăn mừng là, bọn họ sẽ không hoàn toàn phát điên như nữ nhân viên cửa hàng kia, dù sao bọn họ chỉ cần nghỉ ngơi ở chỗ này mười ngày.
Dù như thế nào, mười ngày sau đều thấy được ‘kết quả’.
“Tên lừa đảo? Ngươi ngủ chưa? Kiều Gia Kình hỏi.
Tề Hạ không để ý hắn ta nữa, ngược lại nghiêng đầu sang một bên, nghiêm túc suy nghĩ chuyện xảy ra trong ngày hôm nay.
Tất cả tình huống quái dị như vậy, rốt cuộc là vì sao chứ?
Không nhận được câu trả lời của Tề Hạ, Kiều Gia Kình không tự chuốc lấy nhục nữa, dần im lặng.
Qua chưa được bao lâu, lại có hai người mở miệng nói chuyện trong bóng đêm, nghe như bác sĩ Triệu và cảnh sát Lý.
“Ta muốn hỏi… Nếu một nữ nhân bị thiếu dinh dưỡng thời gian dài, có thể thai nghén ra sinh mệnh sao?
Bác sĩ Triệu hơi im lặng một lúc, cũng hiểu ý của cảnh sát Lý, thoạt nhìn nữ nhân viên cửa hàng trong phòng đã lâu không được ăn cơm, nhưng vì sao có thể sinh hài tử?
Những người khác như cảm thấy hứng thú với vấn đề này, đều đang lẳng lặng chờ hắn ta trả lời.
Bác sĩ Triệu sắp xếp lại mạch suy nghĩ một chút, nói, “Vấn đề này rất phức tạp, nếu nữ giới thiếu dinh dưỡng thời gian dài dễ dẫn đến kinh nguyệt không đều, thậm chí dừng kinh, mất kinh, nói cách khác thiếu nguyên tố duy trì cuộc sống cơ bản khiến các nàng không có cách nào rụng trứng, tất nhiên cũng không thể thụ thai.
“Cho nên… Đây cũng là một chuyện mà khoa học không cách nào giải thích sao? Cảnh sát Lý nghiêm nghị hỏi, “Tình huống thân thể của nữ nhân viên cửa hàng kia trông rất tệ.
“Không thể kết luận tình huống cụ thể, một vài khu vực ở châu Phi, lượng hấp thu dinh dưỡng của mọi người cũng rất thấp nhưng có tỷ lệ sinh đẻ khá cao… bác sĩ Triệu thờ dài, “Nhưng dù sao điều này không phải lĩnh vực chuyên ngành của ta, liên quan đến thể chất của mỗi người, cùng với hấp thụ dinh dưỡng mấu chốt, ta cũng hiểu biết không nhiều.
Cảnh sát Lý nghe xong không nói thêm gì nữa, cũng yên lặng lại.
Đám người trong phòng rơi vào im lặng.
Lúc đầu Tề Hạ không muốn ngủ nhưng trong tình huống hoàn toàn mất đi thị giác, cảm giác của con người sẽ trở nên mơ hồ, cuối cùng chậm rãi dừng suy nghĩ.
Theo tiếng “sạt sạt trên đường phố tĩnh mịch, mí mắt của Tề Hạ dần nặng hơn.
Hắn không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong mơ hắn thấy được bóng dáng của Niệm An.
“Hạ, ngươi biết không? Trên đời này có rất nhiều con đường, mỗi người đều có con đường thuộc về mình.
“Đúng vậy, Tiểu An, ta biết. Trong mơ Tề Hạ nhẹ gật đầu, “Ta sẽ đi ra ngay thôi, ngươi chờ đi.
Không biết thời gian qua bao lâu, chỉ nghe một tiếng động to lớn, tiếng chuông vang lên bên tai như là tiếng sấm to lớn.
Tề Hạ mở mắt ra, cuống quýt đứng lên, phát hiện sắc trời bên ngoài đã sáng.
Vừa quay đầu lại, mọi người còn chưa tỉnh hồn cũng nhìn quanh như Tề Hạ, tiếng chuông này quá to lớn đã đánh thức bọn họ.
“Xảy ra chuyện gì?! Tiếu Nhiễm theo bản năng trốn ở sau lưng cảnh sát Lý.
Còn chưa đợi mọi người phản ứng, trong góc phòng truyền ra một tiếng ho khan quỷ dị.
Tiếng ho khan này như là ngậm một ngụm nước.
Bác sĩ Triệu phát hiện tiếng động này đến từ sau lưng, lại chậm rãi xoay người thấy được một tình cảnh đáng sợ.