Lúc này chín người như bị chia làm hai đội, có người muốn đi, có người muốn ở lại.
Bác sĩ Triệu nhìn Hàn Nhất Mặc bên cạnh một chút, nói: “Đi ra ngoài xem một chút cũng không có vấn đề nhưng người bị thương không đi được, hắn nhất định phải ở lại chỗ này. Là một bác sĩ, ta cũng phải ở lại chăm sóc hắn.
“Vậy ta ở lại cùng các ngươi… Tiếu Nhiễm nhỏ giọng nói.
“Các ngươi không muốn sống nữa sao? Kiều Gia Kình lắc đầu, “Một người bệnh, một thiếu nữ, cộng thêm một bác sĩ, ba người các ngươi chuẩn bị sống ở đây sao?
“Ta cũng ở lại. Cảnh sát Lý đột nhiên mở miệng.
Ba người bác sĩ Triệu quay đầu nhìn về phía hắn ta, biết nếu cảnh sát Lý thể trạng cường tráng cũng ở lại nơi đây, tất nhiên sẽ càng an toàn hơn chút.
Cảnh sát Lý gật đầu với bác sĩ Triệu, nói, “Tên côn đồ này nói rất đúng, ba người các ngươi ở lại nơi này một mình quá nguy hiểm, chưa nói đến những người đeo mặt nạ động vật đó, chỉ nói nữ nhân điên ở bên trong kia, các ngươi cũng không đối phó được.
Bây giờ số người lựa chọn ở lại đã lên đến bốn người, mọi người lại đưa mắt nhìn Điềm Điềm, Chương Thần Trạch và Lâm Cầm.
Ba nữ sinh này còn chưa tỏ thái độ.
“Đương nhiên ta cũng ở lại. Chương Thần Trạch mỉm cười, “Ta là luật sư, trước khi trong tay có tình báo rõ ràng, ta sẽ không chủ động xuất kích. Vậy sẽ khiến ta đưa ra phán đoán sai lầm.
Nói xong, nàng lại đứng dậy đi tới bên cạnh cảnh sát Lý và bác sĩ Triệu.
Lúc này hai người Tề Hạ và Kiều Gia Kình trông như khác loài, bọn họ muốn đi ra ngoài thám hiểm thế giới tràn ngập nguy cơ khắp nơi lại như mấy hài tử còn chưa lớn lên.
Điềm Điềm nhìn Lâm Cầm bên cạnh một chút, sau đó đi đến bên cạnh Tề Hạ, từ đầu tới cuối không nói chuyện.
Dường như nàng cũng không cần lý do gì để gia nhập đội ngũ Tề Hạ.
“Hả? Kiều Gia Kình khẽ nhếch khóe miệng, “Ta tưởng ngươi sẽ ở lại.
“Ở lại? Điềm Điềm cười khổ lắc đầu, sau đó duỗi ngón tay chỉ mặt đất, nói, “Các ngươi không thấy sao? Nơi này có một bức tường, bức tường này khiến ta không đi không được.
“Tường? Tề Hạ và Kiều Gia Kình cúi đầu nhìn một chút, không phát hiện “tườngcái gì.
“Một bên tường là cảnh sát, là luật sư, là bác sĩ, là tác giả, con bên này bức tường là tên lừa đảo, là lưu manh, là kỹ nữ. Giọng điệu của Điềm Điềm rất bình thản, nàng vén sợi tóc trên trán ra sau tai, còn nói, “Từ lúc bắt đầu chúng ta đã xác định rõ ‘trận doanh’, đúng chứ?
Vẻ mặt Tề Hạ và Kiều Gia Kình khẽ thay đổi, hiểu ý của Điềm Điềm.
Đúng vậy, dù chín người bọn họ đều là người bình thường bị ép đến chỗ này nhưng vẫn có “trận doanh của bọn họ.
Tề Hạ, Kiều Gia Kình, Điềm Điềm đều là ngươi sinh tồn ở khu vực màu xám, đã định sẵn không phù hợp với những người khác.
Bây giờ người duy nhất chưa lựa chọn “trận doanh của mình là Lâm Cầm.
Dựa theo thân phận “bác sĩ tư vấn tâm lý, cũng nên đi qua bên kia “tường.
Nhưng điều khiến mọi người không ngờ là nàng lại chậm rãi đi đến bên cạnh đám người Tề Hạ.
Tề Hạ mơ hồ cảm giác được cô nương này có chút vấn đề, nhưng không nói ra được kỳ quái ở chỗ nào.
“Ngươi cũng đến? Điềm Điềm nghi ngờ nhìn cô nương này, “Ngươi và chúng ta không cùng một loại người, đi theo đám người bọn họ có lẽ…
“Nhưng ta có tác dụng. Lâm Cầm che miệng mũi mỉm cười với Điềm Điềm, cắt ngang nàng, “Ta hiểu rõ lòng người, biết đâu có thể giúp một tay.
Kiều Gia Kình duỗi lưng một cái, chậm rãi nói, “Được, có hai vị mỹ nữ làm bạn, ta và tên lừa đảo cũng không nhàm chán.
“Đừng gọi ta là tên lừa đảo. Tề Hạ cau mày nói, “Hơn nữa ta cũng không cần các ngươi đi theo.
“Được, được… Kiều Gia Kình gật đầu, “Khi nào chúng ta đi? Hiện tại sao?
“Ta…
Không đợi Tề Hạ nói xong, Lâm Cầm đã mở miệng nói, “Thời gian bây giờ không còn sớm, cá nhân ta đề nghị chờ ngày mai lại đi ra ngoài.
“Ngày mai? Mọi người quay đầu quan sát ngoài cửa sổ, sắc trời thật sự đã tối.
Bầu trời kia càng đỏ sậm hơn, không ngừng tản ra mùi vị nguy hiểm.
“Nói là mười ngày sau, hiện tại có tính là ‘ngày số 0’ không? Lâm Cầm đổi một tay khác bịt mũi miệng, còn nói, “Hiện tại các ngươi ra ngoài sẽ không thấy rõ đường, dù sao nơi này cũng không có đèn đường.
Tề Hạ tự biết Lâm Cầm nói có lý, thế là lẳng lặng đi sang một bên tìm một kệ hàng sạch sẽ ngồi xuống.
Hắn thật sự hơi nóng lòng, thậm chí cũng quên nhìn thời gian.
Nhưng hắn không kịp chờ đợi muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, đi gặp thê tử của mình.
Đi gặp Niệm An của ta.
Đi gặp nữ hài thích mặc áo trắng kia.
“Tiểu An, ta sẽ nhanh chóng rời khỏi nơi quỷ quái này. Hắn tự lẩm bẩm, “Ngươi chờ ta, chúng ta sẽ có tiền ngay thôi.
Vẻ mặt của Tề Hạ luôn khác với những người khác, hắn không bối rối, cũng không buồn bã, chỉ hơi sốt ruột.
Theo sắc trời dần tối hơn, mọi người lần lượt tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống.